Chỉ là, đã sáu mươi năm trôi qua rồi, Diệp Thành Bang vần chưa từng xuất hiện đế thực hiện được lời hứa này.

Ông ta còn tưởng là Diệp Thành Bang đã chết rồi.

Đâu ngờ!

Ánh mắt của Lữ Chân Tuân hơi phức tạp, nhìn chằm chằm Diệp Mộ Cẩn: "Tín vật đâu?"
"Cái này! ", Diệp Mộ Cấn hơi do dự, có nên nói hay không?
Không nói? Không nói thì Lữ
Chân Tuân sẽ tin mình là cháu gái của Diệp Thành Bang hay không? Chắc chắn không tin, cho dù có tin, cũng sẽ không dùng hết sức để giúp mình.

Nhưng nếu nói thì có khác gì vả mặt Lữ Thanh Thanh ở trước mặt tất cả mọi người, Lữ Thanh Thanh lại là cháu gái của ữ Chân Tuân, sĩ diện cúa Lữ Chân Tuân cũng bị ảnh hưởng? Lữ Chân Tuân có vì vậy mà nổi giận rồi không giúp mình nữa?
Vào lúc này Diệp Mộ Cẩn lại cực kỳ bình tĩnh, suy nghĩ rất nhiều.

Một bên, sắc mặt Lữ Thanh

Thanh đã bắt đầu tái mét, trợn mắt nhìn Diệp Mộ Cẩn, dường như đang uy hiếp Diệp Mộ Cẩn không được nói.

"Nói”, Lữ Chân Tuân hờ hững nói: "Không sao cả, có lão phu ở đây, tự sẽ trả lại công bằng cho cô".

"Bị cô ta đánh tráo rồi", Diệp Mộ Cấn cắn chặt môi, nhấc tay lên chỉ về phía Lữ Thanh Thanh, đành phải nói thòi, không nói, lại như thể mình đang giấu giếm, lừa gạt điều gì.

"Hử?", Lữ Chân Tuân nhìn về phía cháu gái của mình, đôi mắt già nua đanh lại: "Thật không? Nói thật xem!"
"ông nội, cháu! ", Lữ Thanh Thanh cúi thấp đầu.

"Sau việc này, cấm túc một tháng", Lữ Chân Tuân nói bằng giọng không được phép từ chối: "Tín vật kia, giao ra đây".

"Vâng", Lữ Thanh Thanh có chút nhụt chí, đáp lời, lấy từ trong ống tay áo ra lệnh bài tín vật đưa cho ông nội.

ở chỗ không xa, thân thể của Diệp Mộ Cấn và Tiêu Nhược Dư khẽ run.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play