Không đến nửa nhịp thở, đã đến được trước mặt Diệp Mộ Cẩn.

Mà cùng lúc đó, Diệp Mộ Cẩn đã sớm đoán được nên đã kéo Tiêu Nhược Dư ra, cò không hy vọng Tiêu Nhược Dư tiếp tục che chắn trước mặt mình, thậm chí phải chết dưới kiếm của Lữ Thanh Thanh.

Tiêu Nhược Dư đã giúp mình quá đủ rồi, dù gì cũng không thế để Tiêu Nhược Dư đế mạng lại đây.

Đúng vào giây phút Tiêu
Nhược Dư bị Diệp Mộ Cấn đẩy ra!

"Phập!”
Thanh kiếm dài cắm phập vào người Diệp Mộ Cẩn.

Cắm rất sâu, xuyên qua cả cơ thể.

Nhưng có một chút may mắn đó là kiếm này không hề đâm xuyên qua tim, chỉ là đâm vào bả vai của Diệp Mộ Cẩn mà thôi.

Đương nhiên, dù chỉ như vậy nhưng cũng đủ để lấy mất nửa cái mạng của Diệp Mộ Cấn,

trước đó bị thương nặng, lần này lại bị thương thêm lần nữa, chỉ tính đến việc chảy máu thôi đã đủ mấy lít rồi.

cả người cô đã bắt đầu trở nên mơ hồ, đứng ở giữa ranh giới hôn mê, cô cắn mạnh đầu lưỡi, cắn thật chặt.

Dùng cơn đau để khiến bản thân mình tỉnh táo hơn.

"Mạng cũng lớn nhỉ", Lữ Thanh Thanh nhìn thấy Diệp Mộ Cấn còn chưa chết, bản tính hung tàn lại nổi lên, muốn đánh tiếp, không muốn!

"Cô chính là cháu gái của Diệp Thành Bang?", một âm thanh truyền đến.

Là giọng của ông lão mặc trường bào trắng, râu dài, sống lưng thẳng tắp, sắc mặt hồng nhuận khoẻ mạnh với mái tóc bạc trắng.

Nói là ông lão nhưng khí huyết và khí tức sinh mệnh còn rất dồi dào.

Sự xuất hiện của Lữ Chân Tuân khiến mặt của rất nhiều người trên sân võ đạo đều biến sắc.

Hoá ra, những gì mà cô gái đến từ bên ngoài này nói đều là thật?!
õng nội của cò ấy và Đại
trưởng lão thực sự là người quen cũ?.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play