*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Còn cò gái mặc váy dài màu tím, dáng người cao ráo, trang điểm khá gợi cảm, nhan sắc xinh đẹp, toàn thân toát ra vẻ cao quý, yêu kiều và cũng có chút ngang tàn.
"Tam sư huynh!", cô gái vừa nhìn thấy Dương Truy thì nhanh bước đi lên trước với nụ cười vui vẻ.

Nhưng vừa đi đến bên cạnh Dương Truy và nhìn thấy Diệp Mộ Cẩn và Tiêu Nhược Dư thì vẻ mặt cảnh giác và thù địch: "Hai
người muốn gặp ông tôi?”
Cô ta tên là Lữ Thanh Thanh, cháu gái của đại trưởng lão Lữ Chân Tuân.
Trong lớp thanh niên ở Huyền Thanh Tông thì cô ta có địa vị rất cao.

Thứ nhất là về thân phận; thứ hai là nhan sắc và thứ ba là thiên phú võ đạo.
Lữ Thanh Thanh thích Dương Truy, cả Huyền Thanh Tông ai cũng biết chuyện này.
Đây cũng là lý do tại sao mà khi cô ta nhìn thấy Dương Truy dẫn theo hai cò gái xinh đẹp như này đến thì cô ta lập tức thế hiện
ra vẻ cảnh giác và thù địch.
Trước đó, hai đệ tử đến báo cáo là có người muốn gặp ông nội cô ta.

Cô ta vì không muốn quấy rầy ông nội nên định tự mình đi xem sao.
Không phải ai cũng có tư cách gặp ông nội.

Huống hồ, ông nội cô ta đang bận chăm sóc cây trà Bách Niên Sơn nên không thích người khác quấy rầy.
"Đúng vậy! Chào cô Lữ!”, Diệp Mộ Cẩn có chút kích động, bởi đối phương là cháu gái của Lữ Chân Tuân, vậy thì có nghĩa là sắp được gặp ông ta rồi.

Diệp
Mộ Cẩn lại nói: "Chào cô Lữ! Tòi là Diệp Mộ Cẩn! Tôi có chuyện quan trọng muốn gặp Lữ tiền bối".

"Ha ha...", Lữ Thanh Thanh cười khì khì, nói: "Cò uống say à? Chuyện quan trọng? Cứ cách một thời gian lại có người lấy lý do là có chuyện quan trọng muốn gặp ông tôi.

Có thể đối sang lý do khác mới mẻ hơn không?"
Vốn dĩ nếu tâm trạng cô ta tốt thì chỉ cần nói với ông nội một tiếng và bảo ông ta đi gặp hai cô gái này là được.
Tiếc râng hai người này đã
chọc giận cô ta.
Hừm!
Tròng như hồ ly tinh quyến rũ người khác thế kia.

Nhìn kìa! Ngay cả Tam sư huynh cũng đích thân dẫn hai người đến, đều nhìn các người suốt nhưvậy, chẳng phải là bị hớp hồn rồi sao?
Vì vậy, cô ta thấy không vui, thấy chướng mắt với Tiêu Nhược Dư và Diệp Mộ Cẩn.
"Ông nội tôi và Lữ tiền bối là bạn cũ", Diệp Mộ Cẩn vội nói: "Cô Lữ! Nhờ cô nói với Lữ tiền bối một tiếng, nói rằng cháu gái
của bạn cũ đến thăm".
"Cháu gái của bạn cũ?", Lữ Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng, nói: "Đúng là giỏi bịa chuyện.

Theo như tôi biết thì ông nội tôi không có bạn bè gì sất".
Dương Truy cũng nghi ngờ là Diệp Mộ Cấn nói dối.

Bởi vì, với tính cách của Lữ Chân Tuân thì cả Huyền Thanh Tông đều biết.

Ông ta vò cùng lập dị, chưa từng nghe nói là ông ta có bạn bè gì.
"Cò...", Diệp Mộ Cẩn thật sự có chút sốt sắng, cắn mõi, do dự một lát nhưng vẫn nói tiếp: "Cò Lữ! Ông nội tôi là Diệp Thành
Bang, năm đó đã từng cứu mạng Lữ tiền bối".
Diệp Mộ Cấn đành phải nói ra.
Lữ Thanh Thanh nghe thấy vậy thì ngây người ra, sau đó thì...



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play