"Đệ tử chân truyền? Chẳng trách lại lợi hại đến vậy?”, Tiêu
Nhược Dư lẩm bẩm một câu.
Thòng thường, đệ tử chân truyền của một thế lực cũng chỉ có ba đến năm người, cơ bản đều là những người được chọn làm thiếu tông chủ.
"Tôi muốn gặp đại trưởng lão", Diệp Mộ Cẩn lên tiếng nói: "Chúng tòi đợi ở đây nửa tiếng rồi mà người đi báo cáo ban nãy vẫn chưa quay lại".
"Gặp đại trưởng lão?", Dương Truy có chút kinh ngạc.
Đại trưởng lão có thực lực vô cùng mạnh, gần như ngang tầm với tông chủ, có địa vị rất cao ở Huyền Thanh Tông.
Hơn nữa đại trưởng lão có tính cách quái dị,
không dễ tiếp xúc, rất ít người dám đến thăm ông ta.
Vậy mà hai cô gái tuyệt sắc này lại đến thăm, đúng là kỳ lạ!
"Không biết hai cô tìm đại trưởng lão có việc gì?", Dương Truy hỏi lại.
"Không tiện nói!", tất nhiên là Diệp Mộ Cẩn không thể nói thẳng ra.
"Tôi hiểu! Mời hai vị cùng tôi đi vào trong, tòi sẽ dẫn hai người đi tìm đại trưởng lão”, Dương Truy nói rồi làm tư thế tay: "Mời!”
Hai cô gái do dự một lát nhưng cuối cùng vần đồng ý đi
cùng Dương Truy vào bên trong Huyền Thanh Tông.
Thật sự là thời gian quá cấp bách.
Vào được tông môn, đầu tiên phải đi qua võ trường rất lớn, trên võ trường cũng có rất nhiều đệ tử.
Sự xuất hiện của Diệp Mộ Cấn và Tiêu Nhược Dư thu hút vô số ánh nhìn, dù sao thì cũng tại họ quá xinh đẹp.
Cũng có nhiều người bước lại chào hỏi Dương Truy.
"Đi qua võ trường, rất nhanh sẽ đến nơi ở của đại trưởng lão”, trên đường đi, Dương Truy giới
thiệu cho hai cò gái về Huyền Thanh Tông, thể hiện ra vẻ lịch thiệp, nụ cười thì hiền hòa.
Anh ta cũng không vội.
Người con gái mà anh ta để ý đến thì sẽ không chạy được, vì vậy trước tiên cứ đế lại ấn tượng tốt đã rồi tính sau.
Diệp Mộ Cấn và Tiêu Nhược Dư đều đang để tâm đến việc sớm được gặp đại trưởng lão nên gần như chỉ đáp lại Dương Truy mấy câu cho có.
Khi thấy sắp đi qua võ trường thì đột nhiên có ba người đi đến trước mặt họ.
Hai người con trai và một cô gái.
Hai người con trai là hai đệ tử trẻ tuổi đi báo cáo ban nãy..