Sau đó, Chu Kỳ Nhi chủ động tiếp cận Lương Minh Nguyệt. Ban đầu, Vương Nam Thặng không thích một phần tử bất lương như vậy vây quanh Lương Minh Nguyệt lắm, nhưng sau vài lần tiếp xúc, anh nhận ra cô ấy là một cô ngốc cậy mạnh, nên cũng kệ bọn họ.

Chu Kỳ Nhi rất ngạc nhiên khi biết anh sẽ về Đường thành học lớp 12, cô ấy nói: “Thế còn chuyện của cậu với Minh Nguyệt tính sao?”

“Chúng tôi sẽ cùng thi vào đại học Nhạn thành, chỉ một năm không gặp thôi mà.”

“Thật ư?” Chu Kỳ Nhi rất nghi hoặc, nhìn lại lịch sử tình ái của mình cũng không có cái nào dài lâu, lòng người còn thay đổi nhanh hơn thời tiết tháng 6, huống chi tận một năm sau? Liệu còn thích nhau như hiện tại không? Thời gian đằng đẵng như thế, ai dám bảo đảm sẽ không rung động với người khác.

Chưa kể! Còn có Ngô Tĩnh Văn lù lù bên cạnh Lương Minh Nguyệt.

Bốn người họ ăn cơm xong, hũ nút Ngô Tĩnh Văn rất không chào đón Chu Kỳ Nhi, đương nhiên anh chỉ lặng lẽ tỏ ý không thích trong lòng, còn bầu không khí vi diệu giữa anh và Lương Minh Nguyệt lại rõ như ban ngày. Chẳng hạn như lúc này, cô và Vương Nam Thặng đang gọi đồ ăn ở quầy bar, Ngô Tĩnh Văn đang làm đề thi, rõ ràng mắt vẫn nhìn thẳng, nhưng lại có thể đỡ được cằm Lương Minh Nguyệt khi cô gật gù buồn ngủ, rồi ôm cô dựa vào vai mình.

Vương Nam Thặng vô cảm nhìn anh. Chu Kỳ Nhi hả hê khi người gặp họa: “Ái chà.”

Vương Nam Thặng nhún vai, giọng kiên định: “Tương lai còn dài.”

“Tất nhiên, bạn thân sao bằng bạn trai được.” Chu Kỳ Nhi nói toạc móng heo.

Vương Nam Thặng cầm tờ rơi vỗ lên trán cô, “Thông minh đấy.”

Một năm bốn mùa lại trôi qua.

Kể từ đầu tháng 6, Thiệu Thành không ngớt, có lúc mưa tí tách, có lúc lại tầm tã.

Trong màn sương mù ẩm ướt, Lương Minh Nguyệt đã hoàn thành kỳ thi đại học.

Nhà bà nội Ngô thuê đến tháng 7 mới hết hạn, trời mưa liên miên như vậy, cũng không thể về Nghiên Sơn được.

Ngô Tĩnh Văn tìm được hai công việc làm trong hè, dạy kèm trẻ con vào buổi sáng, đến chiều thì làm cho quán cà phê.

Chu Kỳ Nhi bị người nhà mừng như điên bắt đi du lịch, nửa tháng rồi vẫn chưa về.

Thẩm Kế Hoa đến tìm Lương Minh Nguyệt vài lần, lần nào cũng bị đuổi ngay cửa. Hình như ông ta giận thật rồi, sau không thấy đến nữa.

Lương Minh Nguyệt chán nản nằm trước cửa sổ, chợt nghe thấy có người gọi tên mình.

Tim cô đập rất nhanh, cô vừa nhìn đã nhận ra Vương Nam Thặng đang đứng ở dưới lầu, dưới chân còn có một chiếc vali, anh thấy cô lập tức mỉm cười, cả người tỏa nắng rực rỡ, lại hét lớn: “Minh Nguyệt!”

Lương Minh Nguyệt lao xuống, nhào vào lòng ngực anh.

Không gặp thì không thấy nhớ nhiều, nhưng vừa gặp lại mới chợt nhận ra tim mình đang rạo rực như sóng triều.

Vương Nam Thặng dắt cô vào nhà, vừa đến cửa đã đè cô lên tấm cửa, lần đầu tiên nụ hôn của hai người đạt đến mức giới hạn độ tuổi, Lương Minh Nguyệt đè tay anh đang sờ ngực mình lại, không có phản ứng gì. Vương Nam Thặng gặm cắn cổ vai cô, mơ hồ nói.:”Sao thế?”

Lương Minh Nguyệt đỏ mặt, cô cảm nhận được giữa kẽ hở nơi hai người chạm vào nhau, có vật cứng đến phát nóng, “Quá… quá nhanh…” Cô nói.

Vương Nam Thặng bật cười, anh hơi buông cô ra, vô tội nói: “Nhanh á? Trong mơ anh không biết đếm được bao nhiêu lần đâu.”

Lương Minh Nguyệt ngậm miệng, hiện tại cô đối với phương diện này vẫn còn hơi rụt rè, Vương Nam Thặng thì giỏi rồi, một năm không gặp, da mặt cũng dày lên không ít. Anh mổ môi cô vài cái, sau đó rủ lòng từ bi đi thu dọn đồ đạc.

Lương Minh Nguyệt chợt nhớ ra gì đó, cô hỏi: “Nhà này rốt cuộc là do gia đình anh thuê hay mua?”

“Lúc đầu là thuê, sau đó anh bảo bố mình mua luôn.”

“Họ có biết anh tới Thiệu Thành không?”

“Biết. Họ không quản anh muốn làm gì đâu.”

Lương Minh Nguyệt gật đầu, không hỏi gì nữa.

Chân trời bỗng có tiếng sấm rền, trong nháy mắt mây mù bao phủ, trời vừa quang đãng một lúc đã lại đổ mưa.

Vương Nam Thặng đi tắm xong ra, Lương Minh Nguyệt đã mở sẵn cơm hộp, hai người cùng ăn xong, Vương Nam Thặng liền ôm cô không buông.

“Anh buồn ngủ quá.” Vương Nam Thặng vùi đầu vào hõm vai cô, “Em lại ngủ với anh một lúc nhé.”

Anh hứa: “Chỉ ngủ thôi. Anh không làm gì đâu. Nhé nhé, nãy anh ngồi xe mỏi lắm.”

Lương Minh Nguyệt cũng đâu muốn từ chối, trong một buổi chiều mờ mịt như vậy, ăn no xong cô cũng có chút buồn ngủ.

Khi tỉnh dậy, căn phòng tối đến mức giơ tay không rõ năm ngón, nhưng Vương Nam Thặng vẫn chuẩn xác hôn trúng môi cô.

Lương Minh Nguyệt vòng tay qua cổ anh, đáp lại, anh lăn qua đè lên người cô. Cách lớp quần áo mỏng manh, hai cơ thể trẻ trung cọ xát vào nhau, Lương Minh Nguyệt theo bản năng móc lấy chân anh, chỗ lõm vào trùng khớp với vật nhô lên, trong tiếng thở gấp gáp của dối phương, mò mẫm lẫn nhau.

Vương Nam Thặng ngồi trên người cô, muốn hôn khắp người cô, nhưng không qua nổi cửa cuối cùng, một bên cứng như chày sắt, một bên lại mềm như bùn, dù chọc ở đâu Minh Nguyệt cũng co người lại, nó quá đau.

Hai người đành phải quấn lấy nhau, kề sát phập phồng, tán gẫu để ngăn khát, lúc ý loạn tình mê, Vương Nam Thặng đột nhiên chui được vào trong khe thịt ấm áp chặt chẽ, anh sung sướng đến hồn bay phách lạc, trong tiếng thảng thốt của Lương Minh Nguyệt, một đâm vào sâu.

Lương Minh Nguyệt siết chặt bờ vai ướt đẫm mồ hôi của anh, da thịt hai người chạm nhau, nơi tư mật nối liền thành một mảnh dịch ướt, trong tiếng mưa đêm rơi tí tách, cả thế giới đều trở nên ẩm ướt. Vương Nam Thặng hôn lên vành tai cô, “Anh xin lỗi…” Anh lung tung xin lỗi, “Minh Nguyệt, thả lỏng một chút…”

Lương Minh Nguyệt chầm chậm thư giãn, cũng không cảm thấy đau như lúc đầu nữa. Cô trèo lên người anh, chủ động rướn lên bao trọn anh, đắm chìm trong trải nghiệm mới lạ này.

Hai người rúc trong phòng khám phá cấu tạo kỳ diệu của cơ thể nhau suốt hai ngày.

Trong lúc này, ngoài cửa sổ, mưa vẫn trút xuống không ngừng. Những con đường ẩm ướt dần không còn chỗ để thoát nước, nước trên các con sông đã ngấp nghé bờ.

Chạng vạng, hai người dắt nhau đi mua dưa hấu, dạo sông ngắm cảnh. Đi dọc bờ sông, có rất nhiều người dừng lại ngắm mực nước. Bờ sông chỗ cao chỗ thấp, bậc thang thường ngày đã ngập sâu, mặt sông rộng hơn rất nhiều, trông thì có vẻ êm đềm, chảy chậm, nhưng một số đoạn đường đã bị kéo dây cảnh báo chằng chịt, còn có tiếng người gọi.: “Thêm hai mét là chạm mặt đường rồi.”

Quầy bán trái cây chật ních người, ai cũng bàn tán xôn xao, vừa chỉ tay vừa so sánh với trận lũ năm chín mấy, rồi nói lũ đến đâu, cầu nào ngập, cầu nào không. Cũng có người thông báo nước dâng từ đâu đến, thốt lên “Thật đáng sợ!”, nhưng vẻ mặt lại rất phấn khích.

Một người nói: “Lũ lên càng cao càng tốt, dù sao nhà tôi cũng ngập rồi. Lên cao rồi chúng ta cùng thi bơi lội.”

Người bán hàng ném một quả mận qua, mắng: “Cái đồ thối mồm kia, sao không câm đi hả?”

Thanh niên bị ném, nhặt quả mận lên, lau vào quần áo, cắn một miếng rồi nói: “Anh Lôi, cảnh sát nói đêm nay lũ sẽ lên cao đó. Anh có định chuyển đi không?”

Một người khác trả lời: “Anh Lôi nói không dọn là không dọn, nước sẽ không vào nhà đâu, cứ ngồi trên ghế đẩu này đếm tiền thôi.”

“Vậy chúng ta đi đi, anh đừng hối hận đấy, đến lúc lũ lên thì ngồi dưới đất mà khóc một mình.”

“Cút cút cút.” Anh Lôi xua tay như đuổi ruồi bọ, thấy hai người Lương Minh Nguyệt bước vào, khách khí chào hỏi: “Hai người muốn mua gì?”

Vương Nam Thặng: “Mua một quả dưa hấu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play