Hai người lại rơi vào chiến tranh lạnh. Mãi đến khi Lương Minh Nguyệt nhật được một bức tranh vẽ mình đội chiếc mũ Giáng sinh.
Cô chặn Vương Nam Thặng lại, trực tiếp mở miệng nói: “Còn nữa không?”
Vương Nam Thặng đưa cô về nhà.
Khi anh vừa chạm tay vào tập ký họa, Lương Minh Nguyệt bỗng nhiên nói: “Bà ta ly hôn rồi.”
So với tờ hôn thú đổi bằng mười mấy năm tra tấn, tờ giấy ly hôn dễ lấy hơn nhiều. Thẩm Kế Hoa vừa sốc vừa giận, nhưng cực kỳ hợp tác vì ông ta không tin bà làm được. Nhưng Lương Vi kiên định hơn ông nghĩ nhiều, không hề chần chừ chút nào. Sau đó bà liền bay ra nước ngoài, không biết tung tích.
Bấy giờ ngẫm lại, Lương Minh Nguyệt nghĩ, có lẽ khi Lương Vi đến gặp cô ngày đó, bà đã có quyết định rồi. Nhưng khi nghe được tin tức từ Thẩm Nghiên Hoa mặt mày xanh mét, thế mà cô lại rất bình tĩnh.
Khoảnh khắc ấy, những ân oán, hận thù trong nửa năm qua như được xóa nhòa. Cô biết rõ Lương Vi nghĩ gì, cũng chấp nhận sự hối lỗi của bà.
Thẩm Kế Hoa: “Minh Nguyệt, bố sẽ tìm mẹ con về. Bố không muốn mất đi lần nữa.”
Ông không thể tìm thấy. Lương Minh Nguyệt thầm nói trong lòng, cũng thầm nguyền rủa, chúc ông không bao giờ tìm lại được. Tại sao ông không thể mất đi chứ?
Hai người ngồi trên sàn nhà, lật xem các bức tranh, Lương Minh Nguyệt chăm chú xem từng bức một. Anh thực sự đã vẽ rất nhiều, cũng vẽ rất đẹp, Lương Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào biểu cảm của cô gái trên tờ giấy, thỉnh thoảng có cảm giác tự do, tự hỏi liệu biểu cảm này có thực sự xuất hiện trên khuôn mặt mình hay chưa.
“Được rồi.” Lương Minh Nguyệt nhìn quanh, “Tôi đi đây.”
“Còn muốn xem thứ khác không?” Vương Nam Thặng hơi nhổm dậy, từ trên giá sách bên cạnh lấy ra vài cuốn album ảnh, đủ loại từ lớn đến nhỏ. Đây là những bảo bối anh sẽ mang đi bất cứ nơi nào và không ngừng làm giàu nó.
Thực ra, anh rất ít khi vẽ chân dung, hầu như toàn vẽ về kiến trúc. Mỗi lần đến một thành phố mới, anh sẽ cõng bảng vẽ đi loanh quanh khắp nơi, gặp được ngôi nhà mình thích, anh sẽ ngồi cả ngày ở đó, đến khi nào vẽ xong mới thôi.
Anh vừa lật tranh, vừa nói cho Lương Minh Nguyệt nghe, đây là con phố nào trong thành phố, góc nào của tòa nhà nhỏ trông đẹp nhất, bức tường này màu gì. Anh thậm chí còn nhớ thời tiết hôm đó như thế nào. Có khi công trình đồ sộ đến nỗi mặt trời lặn rồi anh vẫn chưa vẽ xong, để rồi sáng tinh mơ hôm sau anh lại phải chạy ra vẽ tiếp.
Lương Minh Nguyệt lắng nghe một lúc, “Cậu đi nhiều nơi thật.”
“Ừ. Bốn biển là nhà mà. Cậu có muốn đi không? Tôi có thể dẫn cậu đi.”
“Cậu sẽ ở đây bao lâu?”
Vương Nam Thặng sững lại, anh nói: “Hè này tôi phải về Đường thành rồi.”
“Ồ.” Lương Minh Nguyệt gật đầu, cô vừa định đứng dậy lại bị Vương Nam Thặng giữ chặt tay, hỏi cô: “Cậu… cậu muốn ăn gì không?”
Lương Minh Nguyệt cười, “Cậu không muốn tôi đi phải không?”
“Phải.”
“Nhưng trời sắp tối rồi.”
Vương Nam Thặng nghiêng đầu nhìn cô trong ánh chiều tà ấm áp, đột nhiên anh cúi người, hôn cô, rất nhẹ rồi vội vàng rời đi.
Lương Minh Nguyệt hôn lại.
Sau đó, Lương Minh Nguyệt quay lại trường học, tuy rằng vẫn xa lánh mọi người, nhưng chung quy đã kiềm chế rất nhiều, ít nhất sẽ không nghỉ học cả ngày.
Nhưng thật kỳ lạ, dù cô và Vương Nam Thặng không tương tác gì, mọi người như thể có mắt thần, tất cả đều biết giữa bọn họ có một mối quan hệ không chính đáng.
Ngay cả Ngô Tĩnh Văn cũng nghe qua.
Sau bữa tối, cả hai đang chơi cờ vua, Ngô Tĩnh Văn hỏi cô như bông đùa: “Cậu đang quen cái cậu họ Vương hả? Con gái lớp tớ bảo hai người yêu nhau, nghe có buồn cười không cơ chứ?”
“Vương Nam Thặng?”
“Hình như là cái tên này.”
Lương Minh Nguyệt không đáp, lòng Ngô Tĩnh Văn chùng xuống một nửa, anh vẫn hỏi: “Thật à?”
Ngô Tĩnh Văn thua cờ, mặt mũi sa sầm. Lương Minh Nguyệt trêu anh: “A Tĩnh, cậu sao thế, thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, hay chơi thêm ván nữa nhé?”
“Không chơi.” Ngô Tĩnh Văn đứng dậy, “Tớ đi làm đề đây.”
Ngô Tĩnh Văn ngồi vào bàn học nhưng chẳng thể tập trung.
Anh nhìn xung quanh, lúc trước để đi học ở đây, bà nội Ngô đã thuê một căn nhà, dù Lương Minh Nguyệt ở trọ trong trường nhưng thỉnh thoảng cô vẫn sẽ theo anh về đây ăn cơm. Hai người cùng làm bài tập, cùng chơi cờ, không khác những ngày ở Nghiên Sơn là mấy.
Nhưng sau đó, ông ngoại đột ngột qua đời, Lương Minh Nguyệt bắt đầu mất phương hướng, chỉ muốn chạy đến Nghiên Sơn. Chương trình học của lớp 11 rất nặng, lớp anh lại cách lớp cô mười mấy phút đi bộ, nên không thể quản cô được mãi, bà nội từng này tuổi còn phải chạy theo anh đến đây, anh không thể tùy hứng được.
Anh chỉ có thể đợi cô đến.
Dạo này tình trạng của cô khá lên rất nhiều, là vì có người khác ở bên ư? Ngô Tĩnh Văn bóp mạnh cây bút. Anh nghĩ, thế cũng tốt.
Dưới sự áp bức của Trần Thần hỏi anh có lén lút yêu sớm không, Vương Nam Thặng kiên quyết phủ nhận: Không, không có, sao anh có thể lén lút được?
Thực ra đúng là lén lút đó. Lương Minh Nguyệt ghét hai người họ làm bất cứ điều gì trong tầm mắt mọi người, còn cảnh cáo anh không được vờ vịt cầm cái đề toán dễ ẹc đến hỏi cô, cũng không được viện trăm lí do để lượn lờ trước mặt cô.
Vương Nam Thặng rất tức giận: Thật quá đáng! Thế này còn không bằng cả bạn bè xã giao trên lớp!
Lương Minh Nguyệt quyết không nhượng bộ, Vương Nam Thặng đành giả mù sa mưa đi vào khuôn khổ. Thật ra anh cũng không quan tâm tình hình trên lớp thế nào, dù gì thời gian ở Nghiên Sơn với Lương Minh Nguyệt mới là tuyệt vời nhất.
Đầu xuân, khi băng tuyết tan dần, trăm hoa đua nở, Vương Nam Thặng đi theo Lương Minh Nguyệt về Nghiên Sơn.
Bọn họ vui vẻ lên núi hái thanh mai, đợi ngày nắng đầu tiên sau mùa mưa để ra sân sau đào măng, cùng nhau rửa mặt trong ánh ban mai, hôn nhau trong một xỏ xỉnh nào đó.
Một ngày cuối tuần lại đến, hai người lên núi nhặt sơn tra, Vương Nam Thặng đi trước, giờ anh đã có thể đi như bay trong rừng núi.
Đi tới nơi, trên mặt đất xuất hiện những quả đen rơi rụng, kích thước bằng ngón tay út, tròn trịa sáng bóng, anh dừng lại nhìn một chút rồi hỏi Lương Minh Nguyệt: “Đây là cái gì?”
Lương Minh Nguyệt: “Sô cô la.”
Vương Nam Thặng không tin lời nói nhảm của cô, anh nhìn xung quanh, không có cây cao đặc biệt nào cả, nếu là hạt giống của cây thì chúng không thể phân bổ đồng đều như vậy.
Lương Minh Nguyệt: “Anh cầm lên xem thử là biết ngay ấy mà.”
Cô càng nói vậy, Vương Nam Thặng càng cảm thấy có biến, anh theo hướng quả đen nhìn ra xa liền thấy một đàn dê đang gặm cỏ. Bấy giờ anh mới biết đó là gì, anh duỗi cánh tay dài, kéo Lương Minh Nguyệt lại gần, bóp cổ cô, “Lương Minh Nguyệt, em ăn gì mà ác thế?”
Lương Minh Nguyệt cười sang sảng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT