“Cậu biết tại sao tôi khăng khăng ép Minh Nguyệt về Nhạn Thành không?”
“Cậu ép cô ấy thi?”
“Ừ.”
“Tại sao?” Chu Kỳ Nhi quay đầu lại, nghiêm túc nhìn anh. Cô đã chìm đắm trong ánh sáng gợi cảm rạng rỡ quá nhiều năm, từng bộ phận trên cơ thể cô đều được chăm chút cẩn thận. Cô biết mình đẹp chỗ nào, cũng biết cách thể hiện vẻ đẹp đó lên tột đỉnh. Mỗi khi xuất hiện trước mọi người, cô luôn phải tỏa sáng rực rỡ.
Nhưng bây giờ ngồi bên cạnh người trong lòng rất nhiều năm, cô đã quên mất những cái giơ tay nhấc chân tỉ mỉ công phu, cô cũng sẽ lo lắng, tò mò đặt câu hỏi, giống như đã quay về cô gái liều lĩnh mấy năm trước hoặc mười mấy năm trước. Rốt cuộc, dưới lớp trang điểm tinh xảo, là một đôi mắt sáng ngời, khi nhìn gần, nó trong đến mức có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu, trong đầu Ngô Tĩnh Văn lướt qua một vài ký ức rồi lập tức dừng lại.
“Nói đi, tại sao?”
“Không cần phải nói. Cậu sẽ biết thôi.” Anh nói.
Chu Kỳ Nhi bĩu môi nói: “Cắt, Ngô Tĩnh Văn, tôi phát hiện ra từ khi cậu trở thành luật sư, lời nói càng lúc càng sắc như dao.”
“Cậu mà chịu động não thì cần gì phải hỏi tôi.”
“Ô kìa, rõ ràng là cậu khơi mào trước mà?”
Ngô Tĩnh Văn không trả lời, Chu Kỳ Nhi lại trêu anh: “Này, Ngô Tĩnh Văn, cậu có thấy sau khi vào đại học cậu bắt đầu nhanh mồm dẻo miệng hơn nhiều không, đặc biệt là lúc nhằm vào tôi, sức chiến đấu thật kinh khủng. Nhớ năm đó ở trường số 1, cả ngày cậu chẳng buồn mở miệng, không hợp ý cái là quay ngoắt bỏ đi. Khoa luật rèn cậu ra vậy à?”
“Tôi hỏi cậu một chuyện.”
Trái tim Chu Kỳ Nhi đập chệch một nhịp, không biết là do giọng điệu trang trọng bất thường của anh hay vì khuôn mặt anh đang tiến lại gần. “Hỏi đi.” Cô vẫy vẫy tay, cố làm ra vẻ nói: “Hôm nay chuyện gì thầy đây cũng giải đáp giúp cậu.”
“Đêm đó có phải cậu không?”
Đầu cô nổ cái ầm, rồi xẹp xuống như quả bóng bị đâm thủng, thậm chí trái tim cũng nhảy loạn xạ, cô nói: “Cái gì? Đêm nào?”
“Đêm mà tôi kết hôn với Minh Nguyệt, có phải cậu không?”
“Tôi không hiểu cậu nói gì.”
“Không cười được thì đừng có cười. Cần tôi mang gương cho cậu soi không? Trông còn xấu hơn khóc.”
Chu Kỳ Nhi cúi đầu, cố chấp nói: “Tôi không biết cậu đang nói cái gì.” Cô đứng dậy, “Tôi đi đây. Hẹn gặp lại.”
“Mấy năm nay cậu không về Thiệu Thành là vì tôi đúng không?”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Chu Kỳ Nhi mở cửa rời đi.
Lần đầu tiên Vương Tùng Tuấn bắt cóc một đứa trẻ lại dễ như trở bàn tay… Không đúng, ban đầu anh không định mang người đi mà chỉ ngồi xổm xuống nhìn đứa trẻ, nhưng xuất phát từ tò mò, anh không ngờ đứa nhỏ còn tò mò hơn anh, còn giơ tay đòi bế.
Vương Tùng Tuấn thờ ơ trước sự nhiệt tình của cậu, đưa tay sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, nhìn cậu vài giây, anh đứng dậy muốn rời đi, nào biết thằng nhóc không chỉ không sợ chết, mà còn mặt dày ôm lấy đùi anh.
Vương Tùng Tuấn cúi đầu, Tiêu Tiêu gửi hết cân nặng cả người sang chân anh, cậu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, dựa cằm lên đùi anh, hô to: “Bố.”
“…” Vương Tùng Tuấn cứng đờ, anh hít sâu một hơi, nhéo mặt Tiêu Tiêu, cả giận nói: “Cháu bị mù à? Bố cháu còn lâu mới đẹp trai bằng chú?”
Tiêu Tiêu không đáp, đôi mắt to đen láy chợt lóe lên, khuôn mặt bị véo vẫn rất xinh đẹp, nhìn từ góc độ nào đó các đường nét trên khuôn mặt rất giống Lương Minh Nguyệt, trái tim đang chìm trong sương mù của Vương Tùng Tuấn lại phiêu diêu thêm một chút.
Anh bế Tiêu Tiêu lên, thuận lợi ra khỏi “Hương lửa Vạn gia”.
“Bố ơi, mình đi đâu thế? Con chưa bảo với mẹ mà!”
“Chú bảo rồi. Mẹ con sẽ tìm đến con nhanh thôi. Chúng ta chơi trốn tìm trước đã.”
Vương Tùng Tuấn xuôi gió xuôi nước bắt cóc một đứa trẻ chưa từng gặp mặt đến ngàn dặm xa xôi. Đương nhiên, trên đường đi cũng phải nhờ Ngô Tiêu Dư hợp tác ít nhiều, cậu ngoan ngoãn im lặng, giống như một món trang sức trên người anh. Dù phải ngồi máy bay rất lâu, bị đặt trong một môi trường hoàn toàn xa lạ, cậu vẫn không hề tỏ ra lo lắng hay sợ hãi mà chỉ nhìn xung quanh, không chạy lung tung, ngồi im một bên.
Vương Tùng Tuấn càng nhìn càng thấy kỳ diệu. Anh thật sự không biết nhà Lương Minh Nguyệt dạy con như thế nào, nói tích cực thì là bình tĩnh lúc gặp nguy hiểm, nói bình thường thì là gan quá lớn, còn nặng lời thì là ngây thơ ngốc nghếch.
Cậu còn nhỏ đã là thiên tài giao tiếp xã hội, anh mới lên lầu có lát, lúc xuống dưới đã thấy Ngô Tiêu Dư ngồi xếp bằng trên thảm, bên cạnh là Trình Hàm Phương, hai đứa lúc hỏi lúc đáp, đang vui vẻ chơi đồ chơi.
“Chú Tiểu Quân.” Trình Hàm Phương vẫy tay gọi anh.
“Chú là bố cậu ấy ạ?” Trình Hàm Phương tò mò hỏi: “Cậu ấy nói là được bố dẫn đến đây.”
Vương Tùng Tuấn: “Mấy người kia đâu?”
Trình Hàm Phương đếm ngón tay, “Bố cháu đi làm, mẹ thì đi chơi với bà nội, chú với cô vừa mới ở đây mà.”
Ánh mắt Tiểu Hàm Phương bay lơ lửng, rồi “A” lên một tiếng, Vương Tùng Tuấn vụt qua một bên, Trình Văn Khải vồ hụt, còn bị Vương Tùng Tuấn phản công đá vào mông.
Trình Văn Khải ngã xuống đất, đi tìm Trình Hàm Phương tính số, anh ta búng lên trán cô bé, “Đồ vô lương tâm, dám ám hiệu với người ta.”
Trình Hàm Phương lè lưỡi, khi thấy Trình Văn Khải nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu, liền chủ động giới thiệu: “Cậu ấy tên Tiêu Tiêu, là con trai của chú Tiểu Tuấn.”
Trình Văn Khải cười phì, “Đù má, thật á? Sao chú lại không biết nhỉ?” Anh ta nằm bò trên đất, “Này, Tuấn, con trai mày lớn thế?”
Trình Văn Toàn vừa vào cửa, “Con trai ai cơ?”
“Tuấn đó. Hahaha, chị mau lại xem, giống thật này.”
Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn đám người lớn xa lạ kia.
Trình Văn Toàn nhìn cậu bé, rồi nhìn Vương Tùng Tuấn, kỳ lạ nói: “Hình như giống thật, nhất là mắt với mũi, cậu bé này từ đâu ra thế?”
Vương Tùng Tuấn: “Tôi nhặt được ở ven đường. Mắt mấy người có vấn đề rồi?”
Trình Văn Khải: “Tuấn, mày đừng hòng gạt tao, đây chắc chắn là con rơi con vãi của mày, khai mau, là nợ phong lưu chốn nào?”
Vương Tùng Tuấn không thèm đoái hoài đến anh ta, xoay người bỏ đi.
Trình Văn Toàn hỏi Tiêu Tiêu: “Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”
Tiêu Tiêu: “Năm tuổi ạ.”
Trình Văn Khải: “Để em tính thử, 14 tuổi____ đủ khả năng làm bố rồi, Tuấn, mày đúng là bom nguyên tử! Mày ăn nằm với ai hả____”
Trình Văn Toàn không nghe nổi nữa, đập một cái vào đầu anh ta, “Đừng đùa nữa, ở đây còn trẻ con đấy.”
Nhưng trước khi đi, cô vẫn nhìn Tiêu Tiêu thêm lần nữa, lẩm bẩm: “Nhưng thực sự giống quá.”
Cô đuổi kịp Vương Tùng Tuấn, “Cậu nhặt ở đâu, sao không gọi cảnh sát?”
“Mẹ nó sẽ đến đón ngay thôi.”
“Cậu tốt bụng từ bao giờ thế, còn giúp người ta trông con? Không đúng, cậu quen phụ nữ có chồng lúc nào?”
“Quen ở bên đường.”
“Nói vớ nói vẩn, mấy giờ mẹ nó tới đón?”
“Làm sao tôi biết được?” Vương Tùng Tuấn cũng muốn biết khi nào Lương Minh Nguyệt mới đến đón nó. Anh bực bội dừng lại, “Chị đừng theo tôi nữa được không?”
Trình Văn Toàn giận sôi máu, đấm anh một cái, “Ai theo cậu? Đây là nhà của tôi!” Cô nói xong lại thấy hơi hối hận, Vương Tùng Tuấn không thèm nhìn cô, anh ngồi xuống sô pha, đeo tai nghe nghịch notebook. Trình Văn Toàn lại tức điên người, bỏ lên lầu.
Buổi chiều hôm nay đối với ai cũng vô cùng dài. Có người cuối cùng cũng chọc thủng tờ giấy, có người ngồi ở sân bay hàng tiếng đồng hồ, còn có người nghi ngờ đứa trẻ đang đùa nghịch dưới nhà không phải con ruột của mẹ nó. Mặt trời lặn, đoán chừng máy bay cũng nên đến Đường Thành rồi, tại sao điện thoại của anh mãi chưa rung lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT