Ngô Tĩnh Văn nhặt đũa lên, người phục vụ đưa cho họ một đôi mới, anh bình thản nhận lấy, rồi rút thêm tờ khăn giấy đưa cho Tiêu Tiêu, “Nhìn con ăn vung vãi kìa.”

Tiêu Tiêu trợn mắt, đôi môi bóng nhẫy, còn tranh thủ hít hà một hời, mấy người lớn đều bật cười, Chu Kỳ Nhi giúp cậu lau mồ hôi trên trán, “Cay lắm hả, con thấy ngon không?”

Tiêu Tiêu gật đầu, thức ăn trong bát cậu đều được Lương Minh Nguyệt nhúng qua bát canh suông một lần rồi gắp cho, nhưng nó vẫn rất cay.

Dương Hâm: “Ăn xong qua chỗ tôi chơi đi, tôi mới mua hơn chục cái máy gắp thú bông, cho em chơi tới tết luôn.”

“Ừ, ừ.” Chu Kỳ Nhi kích động đáp.

Tốc độ ăn của Ngô Tĩnh Văn chậm lại, anh liếc nhìn Dương Hâm, Lương Minh Nguyệt lại nhìn anh, Dương Hâm nhận ra, cười hỏi: “Cô giáo Lương có muốn dẫn Tiêu Tiêu đến chơi không, tôi đặt phòng VIP cho mọi người luôn.”

Lương Minh Nguyệt: “Có.”

Cuối bữa ăn, chỉ còn Tiêu Tiêu vẫn đang uống sữa chậm rì rì, Chu Kỳ Nhi sắp không nhịn nổi nữa, Dương Hâm đã đi lại vòng trở về, thấy dáng vẻ gấp gáp của Chu Kỳ Nhi thì hơi buồn cười, anh bảo, “Hay là chúng ta đi trước, lát nữa luật sư Ngô dẫn Tiêu Tiêu qua sau. Chỗ tôi ngay bên cạnh mà.”

Chu Kỳ Nhi lập tức đứng lên, “Đi đi đi, Minh Nguyệt, đi chơi nào.”

Ba người đứng lên đi trước, Tiêu Tiêu lắc lư đôi chân, không hề nhận ra bố cậu đang lơ đãng, cậu ợ một cái rồi nhìn xung quanh, “Bố, con muốn đi vệ sinh.”

“Bố__”

Ngô Tĩnh Văn đang đợi ở cửa bước vào, “Sao thế?”

“Con ị mất rồi.” Tiêu Tiêu hơi xấu hổ.

“Bố đi lấy giấy, con xong rồi gọi bố nhé.”

“Vâng ạ.”

Ngô Tĩnh Văn cầm hộp khăn ướt, đứng ở cửa một lúc lâu, vẫn không nghe thấy Tiêu Tiêu gọi mình.

Anh gọi thử: “Tiêu Tiêu——”

Không ai đáp lại.

Anh lập tức xông vào: “Tiêu Tiêu!” Mấy gian phòng khép hờ không một bóng người, hai gian phòng khóa trái lần lượt mở ra, hai người đàn ông bước ra nhìn anh đầy tò mò.

Lòng Ngô Tĩnh Văn chùng xuống, anh lại lao ra ngoài, tìm khắp nhà hàng vẫn không thấy bóng người, vội gọi điện cho Lương Minh Nguyệt.

Chờ Lương Minh Nguyệt và Chu Kỳ Nhi chạy đến, Ngô Tĩnh Văn đã đứng xem camera giám sát ở quầy lễ tân.

Khi anh ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng vào Lương Minh Nguyệt, bên trong có xuyên thấu hiểu rõ, có lạnh lùng chất vấn, cũng có chút không thể tin được.

“Có thấy không?” Chu Kỳ Nhi vội vàng đi qua quầy thu ngân.

Anh bước sang một bên, chiếu lại camera, chỉ trong mười giây ngắn ngủn, hai người đều cứng đờ tại chỗ.

Thậm chí không cần phóng to, dưới ống kính sắc nét, người đàn ông ôm Tiêu Tiêu rời đi không thể rõ ràng hơn, chính là Vương Tùng Tuấn, còn ung dung tự tại mỉm cười trước ống kính.

Chu Kỳ Nhi như bị sét đánh trúng đầu, Lương Minh Nguyệt đứng bên cau mày, không biết đang suy nghĩ gì, mấy người im lặng như núi, cô gái thu ngân lại thận trọng hỏi: “Có cần gọi cảnh sát không ạ?”

“Không.” Lương Minh Nguyệt hoàn hồn, lập tức bước ra ngoài.

Cô lấy điện thoại ra gọi điện, nhưng phát hiện có tin nhắn không biết từ lúc nào gửi đến, người gửi Vương Tùng Tuấn, chỉ vỏn vẹn ba chữ: Đến Đường Thành.

Cô gọi lại nhưng tổng đài nhắc nhở người dùng đã tắt máy.

Chu Kỳ Nhi: “Cậu ta nói gì?”

“Tắt máy, nhắn tớ đi Đường Thành.”

“Tớ đi với cậu.”

“Đừng nóng nảy.” Lương Minh Nguyệt thả lỏng, cô mở app xem lịch các chuyến bay, rồi đặt một chuyến vào lúc chạng vạng.

Chu Kỳ Nhi giậm chân, “Đầu Ngô Tiêu Dư chứ đậu hũ à! Người lạ bế đi cũng không hét lên!” Cô ấy đột ngột đẩy Ngô Tĩnh Văn, “Cậu dạy con kiểu gì thế! Con ngồi bên cạnh cũng để bắt mất!”

Ngô Tĩnh Văn mắt sáng như đuốc: “Cậu biết rồi?”

Chu Kỳ Nhi cứng họng, lảng sang chỗ khác, cô ấy nắm tay Lương Minh Nguyệt, “Phải làm gì bây giờ, Minh Nguyệt, cậu ta lên cơn à, tự nhiên mang Tiêu Tiêu đến Đường thành? Chẳng lẽ__”

“Không đâu, cậu đừng có loạn.”

“Minh Nguyệt, hay mình báo cảnh sát đi. Cậu ta mới lên máy bay thôi mà, kiểu gì cũng bắt được!”

“Tôi nói không cần mà.” Lương Minh Nguyệt nắm ngược tay cô ấy, “Chu Kỳ Nhi, cậu bình tĩnh đã, mang thì mang thôi, không có gì to tát cả.”

Chu Kỳ Nhi ngây dại, cô ấy nói: “Không, Minh Nguyệt ngốc, cậu đang nghĩ gì vậy, nếu để cậu ta mang Tiêu Tiêu về Đường thành thật, cậu sẽ không đón thằng bé về được nữa đâu!”

“Cậu xem nhiều phim truyền hình quá rồi. Tớ sẽ đón Tiêu Tiêu về. Nhưng tớ cần phải đến Đường Thành.”

Ngô Tĩnh Văn lạnh lùng quan sát hết thảy, anh nói: “Lương Minh Nguyệt, em có cần hỏi qua anh không.”

Lương Minh Nguyệt nhìn anh chằm chằm, “A Tĩnh, chờ em dẫn Tiêu Tiêu về sẽ giải thích với anh.”

“ĐƯợc.” Ngô Tĩnh Văn chậm rãi nói: “Lương Minh Nguyệt, em nhớ kỹ những gì mình nói đấy.”

“Đừng lo.” Cô nở một nụ cười an ủi với anh, “Không có gì phải lo lắng cả. Thật đấy.”

Lương Minh Nguyệt vừa đi, Ngô Tĩnh Văn đã quay sang Chu Kỳ Nhi, “Có muốn giải thích gì không?”

Chu Kỳ Nhi nhìn đông ngó tây.

Ngô Tĩnh Văn cười mỉa, “Tôi đi đây.”

“Ấy.”

Ngô Tĩnh Văn dừng lại, “Còn việc gì nữa à?”

“Không… Cậu định đi đâu?”

“Về nhà.”

“Ồ, tạm biệt.”

Ngô Tĩnh Văn gật đầu, cố gắng duy trì phong độ, “Hẹn gặp lại.”

Không ngờ, câu “hẹn gặp lại” này quá ngắn ngủi, chỉ hai tiếng sau, Chu Kỳ Nhi đã xuất hiện trước cửa nhà Ngô Tĩnh Văn.

Cô ngó vào trong, “Minh Nguyệt dẫn Tiêu Tiêu về chưa?”

Ngô Tĩnh Văn: “Cậu đoán xem?”

“Tôi tiện đường ghé vào hỏi thôi.”

“Ừ.”

Chu Kỳ Nhi giấu đầu lòi đuôi, lấy tay quạt quạt cổ, “Nóng quá, cho tôi vào nhà ngồi lát nhé.”

Thiệu thành tháng 7 ngày nào cũng chói chang, đứng trong hành lang bí gió giống như bước vào một cái lồng hấp hơi.

Ngô Tĩnh Văn rót một cốc nước đá cho Chu Kỳ Nhi.

“Tri kỷ quá.” Chu Kỳ Nhi nhận lấy, tu một hơi hết nửa cốc.

“Rốt cuộc cậu tới làm gì?”

“Đến giải thích nghi ngờ giúp cậu.”

“Cậu ta là ai? Em trai của Vương Nam Thặng?”

Chu Kỳ Nhi suýt thì sặc nước, có cần thẳng thắn vậy không?

“Ừ.”

Chu Kỳ Nhi lựa lời nói một ít chuyện mình biết.

Ngô Tĩnh Văn càng nghe sắc mặt càng đen, anh hỏi cô: “Cậu không nói cho tôi thì cũng thôi đi, lại còn hùa theo cô ấy làm bậy?”

Chu Kỳ Nhi rụt cổ thì thào: “Chuyện này tôi cũng chỉ biết một chút thôi. Hơn nữa, nói cho cậu rồi sao, cậu ngăn được cô ấy à? Cô ấy bảo hai người họ chỉ là chơi đùa thôi. Vương Tùng Tuấn không giống với anh trai cậu ta, là loại công tử lăng nhăng. Không có chuyện gì đâu.”

Ngô Tĩnh Văn nhìn cô như con ngốc, “Chơi? Chơi mà biết Minh Nguyệt kết hôn còn bắt cóc con trai cô ấy? Có chơi nổi một năm không?”

“Tôi cũng lo chứ bộ. Nhưng cậu mà thấy dáng vẻ Lương Minh Nguyệt lúc ấy, cậu sẽ biết.”

Ngô Tĩnh Văn im lặng, anh đưa mắt đi nơi khác, môi mím chặt.

Chu Kỳ Nhi: “Cậu thật sự không phát hiện ra chút nào à?”

“Tôi nào biết được cô ấy lại điên đến thế?”

Chu Kỳ Nhi sốt ruột, “Phải làm sao đây, lần này Minh Nguyệt chơi quá trớn rồi, nhà họ Vương mà biết kiểu gì cũng không để yên.”

Qua một lúc lâu, Ngô Tĩnh Văn mới nói: “Không phải chơi quá trớn, mà là không dừng lại được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play