Diệp Mộc Châu đứng vững vàng, bình tĩnh trên bục, trên màn hình lớn nhanh chóng hiện lên đoạn văn tiếng Pháp.
Chu Chính Hà phiên dịch chương mười, cô phiên dịch chương mười một.
Cho dù xét về độ khó, tình cảm hay mọi mặt thì chương mười một khó hơn chương mười, cho nên Chu Chính Hà chắc chắn cô sẽ không thể nào phiên dịch được.
Diệp Mộc Châu bình tĩnh nhìn năm giây, ánh mắt vô cùng bình thản nhìn xuống dưới bục: "Có thể bắt đầu được rồi."
Dưới bục.
Chu Chính Hà nhìn bóng dáng của Diệp Mộc Châu, không kìm được mà nở nụ cười đắc ý.
Người bạn tốt ở bên cạnh ông ta nhíu mày:
"Đây là cô sinh viên gian lận đó sao? Trước khi thi có năm phút để chuẩn bị, nhưng cô ta chỉ dùng năm giây.
Cô ta thật sự nghĩ mình là thiên tài à?"
Chu Chính Hà giả vờ thương xót: "Đúng vậy, cô sinh viên này không có khả năng, làm việc cũng quá tuỳ tiện.
Trẻ con bây giờ đa số đều xốc nổi như vậy."
Người bạn tốt trong giới phiên dịch đó lắc đầu: "Không cứu nổi, nóng nảy như thế..."
Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo nhưng cũng đầy lạnh lùng vang lên.
Diệp Mộc Châu nhìn nguyên văn rồi nhanh chóng bắt đầu phiên dịch.
Giọng nói êm dịu, rõ ràng câu văn khó hiểu và tối nghĩa như vậy nhưng lại được cô diễn đạt một cách hoàn hảo, khiến cho tất cả mọi người đều say đắm.
Đoạn văn không dài, nhưng phiên dịch ra cũng mất mười mấy phút.
Xét về giọng nói, Diệp Mộc Châu vốn dĩ đã có ưu thế, cộng thêm phiên dịch xuất sắc khiến cả hội trường cuộc thi bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Mãi cho đến khi cô phiên dịch xong, dưới bục mới bùng nổ một tràng vỗ tay dữ dội.
Rất nhiều tuyển thủ đứng bên cạnh Diệp Khánh Thy không ngừng phấn khích nói:
"Diệp Mộc Châu đúng là tài giỏi! Khánh Thy, cậu có người chị tài giỏi như vậy mà sao không nói cho chúng tôi biết?"
"Chẳng trách Diệp Mộc Châu cả gan khiêu chiến với thầy Chu, tôi thấy...!Tôi thấy cậu ấy phiên dịch còn giỏi hơn cả thầy Chu".
Một người nói như vậy, những người ban đầu không dám nói cũng lần lượt lên tiếng.
"Đúng vậy, đúng vậy, ban đầu tôi nói còn sợ thầy Chu không vui.
Nhưng...!Nhưng tôi vẫn muốn nói! Rõ ràng cảm xúc và cách dùng từ dùng câu của Diệp Mộc Châu giỏi hơn rất nhiều so với thầy Chu.
Làm tôi nghe muốn sắp khóc đến nơi rồi."
"Đúng vậy, người nào cũng bảo không thể nào dùng lời văn khác để phiên dịch đoạn tiếng Pháp này, dù có dịch ra được thì cũng không còn cảm xúc đó.
Nhưng khi Diệp Mộc Châu dịch ra, cảm xúc đó vẫn còn nguyên vẹn, giống hệt như lúc đọc bản gốc."
Diệp Khánh Thy cắn chặt môi dưới, không thể nào, sao có thể được!
Rõ ràng Diệp Mộc Châu bị vứt dưới quê, mẹ cũng đã vứt bỏ cô ta.
Nhưng tại sao? Tại sao cô ta lại biết tiếng Pháp còn biết phiên dịch?
Còn bên kia, vẻ mặt của Chu Chỉnh Hà đã tối sầm lại, bàn tay cầm chén trà run lên bần bật.
Người bạn tốt ở bên cạnh ông ta đã hoàn toàn chìm đắm trong lời dịch của Diệp Mộc Châu, đúng là tự mình vả vào mặt mình.
"Thiên tài, đây đúng là thiên tài trong giới phiên dịch! Vừa nãy tôi lại nói cô ta kiêu căng ngạo mạn? Không, cô ta nên kiêu căng, cô ta có quyền ngạo mạn!"
"Cảm xúc như vậy, kỹ thuật bậc này.
Trời ơi...!Chính Hà à, ông phát hiện ra một nhân tài rồi."
"Cô ta là thiên tài, bản dịch của cô ta dường như có hơi thở.
Cô ta cũng rất cố gắng, thậm chí kỹ năng dùng trong phiên dịch còn vượt qua cả tôi.
Có thể nói cô ta là thiên tài cố gắng nhất, không chỉ dựa vào thiên phú của mình.
Cô ta có thiên phú nhưng còn cố gắng học tập, người như vậy rất hiếm có."
Ở trên đài, ban giám khảo đã đưa danh sách người chiến thắng cho người phụ trách.
Người phụ trách mỉm cười đi lên bục, công bố:
"Mười người đánh giá đều chấm điểm cho ông Chu Chính Hà là tác phẩy sáu điểm! Xin chúc mừng!"
Nhưng dưới bục lại rất yên tĩnh, không ai reo hò.
Ngay cả bản thân Chu Chính Hà cũng cắn chặt môi dưới, không cảm thấy vui mừng chút nào.
Cho dù bình thường con số tám phẩy sáu đã là cao rồi, nhưng bây giờ lại không có ai quan tâm đến.
Bởi vì bọn họ biết điểm số của Diệp Mộc Châu chắc chắn sẽ cao hơn.
Quả nhiên người phụ trách nâng giọng cao lên: "Nhưng nhóm đánh giá chấm điểm cho bạn học Diệp Mộc Châu là mười điểm! Chúc mừng bạn Diệp đã giành được chiến thắng trong cuộc thi lần này"
Toàn thân Chu Chính Hà đều run rẩy.