"Chị, cuộc thi lần này chỉ có nắm chắc phần thắng không? Lỡ như chị thua thì cha sẽ giận lắm" Sau khi Diệp Khánh Thy nói vậy, tất cả những tuyển thủ đang chuẩn bị ở xung quanh đều nhìn cô ta với vẻ ngạc nhiên, hỏi:
“Khánh Thy, đây là ai vậy? Cũng đến tham gia cuộc thi sao?”
Những tuyển thủ tham gia cuộc thi Phiên dịch hàng năm ít có sự thay đổi.
Vì vậy, hầu như mọi người đều quen biết nhau, chỉ riêng Diệp Mộc Châu thì rất lạ mặt.
Ánh mắt Diệp Khánh Thy ác độc nhưng lại vờ như dịu dàng nói: “Đây là chị tôi, Diệp Mộc Châu”
Mấy người đó liền nhìn nhau.
Có người lên tiếng.
“Diệp Mộc Châu, chẳng phải là học sinh đã thách đấu với thầy Chu sao? Thành tích đều là nhờ gian lận mà có thể mà còn không biết xấu hổ à!”.
“Ban tổ chức chưa tìm ra bằng chứng gian lận của cô nên cô vẫn mặt dày đến cho người khác sỉ vả hả? Tôi chưa bao giờ gặp người nào không biết điều như cô!”
Hốc mắt Diệp Khánh Thy đỏ lên:
“Anh, anh không được nói bậy...!Chị tôi tuy là, tuy là đã thách đấu với thầy Chu, nhưng mà...!Nhưng mà..”
Cô ta dường như hơi chột dạ nên trong nhất thời không tìm được từ nào để nói, chỉ có thể dậm chân: “...
Nhưng mà chị tôi cũng rất giỏi.
Các người đừng có xem thường chị ấy!”
Xung quanh càng vang lên những âm thanh khinh thường thì càng có nhiều người cảm thấy Diệp Khánh Thy thật là tốt bụng, đến lúc này vẫn còn bảo vệ cho Diệp Mộc Châu.
Diệp Mộc Châu: "..”
Diệp Khánh Thy có phải đã tham gia lớp bồi dưỡng trà xanh nâng cao không? Diễn xuất thật sự rất tốt.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng ồn ào.
Mọi người quay lại xem là chuyện gì, thì ra là Chu Chính Hà đến.
Theo sau Chu Chỉnh Hà là một số phóng viên đang livestream trong niềm phấn khích.
Khi bước đến gần Diệp Mộc Châu, ông ta đưa mắt nhìn cô với vẻ đắc thắng.
Người phụ trách nhanh chóng thông báo Cuộc thi Phiên dịch chính thức bắt đầu và cuộc so tài đầu tiên chính là Chu Chính Hà và Diệp Mộc Châu.
“Ông Chu, dựa theo thứ tự rút thăm, ông là người đầu tiên” Giọng người phụ trách vang lên.
Chu Chính Hà khinh thường liếc sang Diệp Mộc Châu.
Ông ta đã chuẩn bị xong cả rồi.
Các chủ đề của cuộc thi lần này đã đến tay ông ta từ sớm, ông ta cũng đã mất thời gian một ngày để chuẩn bị trước.
Ông ta không tin bản dịch mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy lại không bằng phần thi tại chỗ của Diệp Mộc Châu.
Đến lúc đó, ông ta nhất định phải dạy cho Diệp Mộc Châu càn rỡ này một bài học, bắt cô ta phải quỳ xuống nhận lỗi với ông ta.
Chủ đề của bài phiên dịch lần này là một chương miêu tả tình cảm tương đối phức tạp và khó hiểu trong một quyển sách tiếng Pháp.
Hai người cần phải dịch xong trong vòng năm phút sau khi đọc bài văn, phải vừa logic vừa lưu loát.
Mọi người đều cảm thấy chủ đề này không thể làm khó được Chu Chính Hà, còn Diệp Mộc Châu thì không thể nào làm được.
Sau khi Chu Chính Hà dịch xong bài văn, phía dưới sân khấu không ngừng vang lên những tràng vỗ tay như sấm.
"Thầy Chu dịch hay quá!"
“Trong nước, chắc không có người nào phiên dịch được đến trình độ này của thầy Chu nhỉ? Thầy Chu xứng đáng là số một!”
“Đúng vậy, bản gốc tiếng Pháp đã phát hành lâu như vậy cũng chưa có ai dịch được.
Thầy Chu chỉ thử một chút đã có thể tạo ra bản dịch đáng kinh ngạc như vậy.
Quả nhiên là một Bậc thầy phiên dịch!”
“Không biết là cô học sinh kiêu ngạo kia có bản lĩnh này không ta”
“Ha ha ha, chưa biết chừng cả chữ cái cô ta còn không biết? Học sinh bây giờ tưởng rằng chỉ cần đọc sách vài hôm là có thể thách thức Bậc thầy phiên dịch có kinh nghiệm hơn bốn mươi năm như thầy Chu sao!”
Hoắc Ngạn Lâm nhướng mắt nhìn cô đang đứng ở phía trước: “Mộc Châu, cô đừng khiến Khánh Thy phải khó xử.
Cô vốn không thể so sánh với thầy Chu.
Cô
mau rời khỏi chỗ này đi.
Cô đến từ nông thôn, còn chưa từng học tiếng Anh.
Làm mất mặt mình thì đã đành, sao còn muốn làm mất mặt cả nhà họ Diệp!
Cô có biết Khánh Thy lo lắng cho cô như thế nào không? Thừa nhận gian lận khó đến vậy sao?”
Diệp Mộc Châu dừng bước, thản nhiên quay đầu lại nhìn.
Ha, trình độ phiên dịch của Chu Chỉnh Hà thế này đã được tán thưởng rồi sao?
Cô chậm rãi bước lên sân khấu, mắt cũng không thèm chớp một cái.