Chu Chính Hà sa sầm mặt mày: "Cô ta đến từ vùng quê, sao có thể dịch ra câu hay như vậy? Điều này không thể giải thích được!"
Thầy giáo Đinh cũng bắt đầu đáp lại với vẻ kỳ quái: "Tầm mắt của thầy Chu đúng là hạn hẹp quá, không biết trên thế giới này có một loại người gọi là thiên tài sao? Bạn học Diệp của chúng tôi chính là thiên tài, thầy Chu không công nhận cũng phải công nhận!"
Chu Chính Hà bĩu môi, nhưng không phản bác lại được.
Các sinh viên tiếng Anh giỏi nhất trường đang đứng ở bên ngoài cũng ùa vào.
Trong đó có học bá Âu Dương vô cùng phấn khởi : "Diệp Mộc Châu là thiên tài, cậu ấy là thiên tài! Có thể dịch bài thơ này một cách hoàn hảo như thế, thật khiến người ta ngây ngất...!Không phải chứ, em thấy thầy Chu chắc gì đã có trình độ thế này."
Những sinh viên khác lần lượt gật đầu: "Đúng vậy, có phải thầy Chu đố kị Diệp Mộc Châu cho nên mới năm lần bảy lượt nói cậu ấy gian lận không?"
"Có thể lắm, Diệp Mộc Châu không gian lận mà thầy ấy cứ khăng khăng nói cậu ấy gian lận.
Tôi thấy là thầy ấy không dám nhận mình sai."
"Còn là thầy phiên dịch mà hống hách như vậy rồi, chỉ biết vu oan cho sinh viên."
Vẻ mặt của Chu Chính Hà trở nên khó coi, tức giận đến nỗi run lẩy bẩy.
Nếu như không phải đang ở trong đại học Thanh Kiều thì ông ta chắc chắn sẽ tìm người đánh chết đám sinh viên nói năng linh tinh này.
Thầy hiệu trưởng tỏ vẻ ngại ngùng, những lời nói lại không hề ngại ngùng chút nào: "Chuyện này, thầy Chu xem, bạn học Diệp của chúng tôi đúng là thiên tài, điều này ông không thể không thừa nhận rồi? Nếu đã như vậy thì đừng làm to chuyện này lên nữa, bằng không Diệp Mộc Châu không bị tổn hại gì nhưng danh tiếng của thầy Chu sẽ bị huỷ hoại trong chốc lát, như vậy không hay đâu nhỉ?"
Chu Chính Hà bỗng nhiên hất tay áo, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Ông ta rất muốn xé bỏ bài thi ngay tại chỗ, nhưng bao nhiêu người đã nhìn thấy bài thi này rồi.
Bọn họ đều có thể chứng minh Diệp Mộc Châu không gian lận, còn có thể chứng minh bài thi này đủ để đạt điểm tuyệt đối.
Nhưng ông ta quyết không cho phép thiên tài như vậy đột ngột xuất hiện...!
Hừ, tưởng rằng hiệu trưởng thừa nhận Diệp Mộc Châu không gian lận là mọi chuyện sẽ xong sao?
Có đôi khi dư luận lại rất quan trọng.
Thầy hiệu trưởng nhìn bóng lưng của Chu Chính Hà, mỉm cười bảo người treo bài thi của Diệp Mộc Châu vào trong văn phòng giáo viên khoa tiếng Anh.
Nhìn xem, ai nói đại học Thanh Kiều của bọn họ không tốt? Không phải đã cho ra một thiên tài phiên dịch sao?
Diệp Mộc Châu vừa rời khỏi trường, chỉ nghe thấy một tiếng "két".
Cô vô thức nhìn về phía trước, Hoắc Việt Bách hạ cửa sổ xe xuống, khuỷu tay gác lên cửa, ánh mắt trong veo: "Bà chủ Hoắc, em phải chịu uất ức rồi."
Bước chân của Diệp Mộc Châu chợt dừng lại.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Hoắc Việt Bách vừa nói cái gì cơ? Anh nói...!Cô chịu uất ức rồi sao?
Cô vốn không thấy chuyện này có gì uất ức hết, nhưng được Hoắc Việt Bách quan tâm như vậy, cô bỗng nhiên sĩ diện sụt sịt mũi: "Ngài Cửu, em uất ức chết đi được."
Có lẽ con người chính là sinh vật kỳ lạ như vậy, khi có người quan tâm mới dám uất ức, dám làm điệu làm bộ.
Hoắc Việt Bách hời hợt: "Ừm, vậy anh sẽ dạy dỗ ông ta."
Trong lòng Diệp Mộc Châu có một cảm giác đặc biệt không nói ra được.
Tại sao Hoắc Việt Bách lại tốt với cô như vậy?
Chu Chỉnh Hà không cho cô sống yên ổn, anh không để cho Chu Chỉnh Hà sống yên ổn.
Bởi vì...!Cô là bà chủ Hoắc sao?
Hoắc Việt Bách nhìn Diệp Mộc Châu, thản nhiên cong môi lên.
Lâm Khiểu Phương nói đúng, quan tâm Diệp Mộc Châu khi cô ấy chịu uất ức, cô ấy sẽ cảm kích mình.
Ừm, lần này phải tăng lương cho Lâm Khiếu Phương thôi.
Hoắc Biệt Bách lái xe về nhà.
Diệp Minh Châu chuẩn bị xuống xe, không ngờ lại nhìn thấy một đoá hoa trắng đứng trong gió ở bên ngoài cửa biệt thự Thuỷ Nguyệt Vân Sơn.
Bạch Anh mặc một chiếc váy liền màu trắng, thoa son môi màu nhạt nhìn vừa yếu đuối vừa mê hoặc.
Thấy xe đi đến, cô ta cất bước chân yếu ớt đi lên phía trước: "Ngài Cửu, em đến để xin lỗi..."