Cô liếc nhìn gương mặt của Chu Chỉnh Hà, bình tĩnh hỏi: "Có thể bắt đầu thi lại chưa ạ?"
Chu Chỉnh Hà chắp tay sau lưng, đắc ý ném bài thi xuống bàn: "Bạn học Diệp, vì tránh việc cô gian lận lần nữa nên lần này có tôi và giáo sư Đinh, thầy hiệu trưởng cùng coi thi, cô thấy sao?"
Diệp Mộc Châu nhìn những người trong phòng, lại nhìn hai cái camera: "Được thôi."
Cô chỉ sợ không có ai quan sát và không có camera.
Thầy hiệu trưởng tạm thời chuyển một cái bàn vào trong phòng.
Diệp Mộc Châu cúi đầu nhìn bài thi, rồi ngồi xuống bắt đầu biết.
Chu Chỉnh Hà nở nụ cười khinh thường: "Diệp Mộc Châu, lần trước có thể được điểm tuyệt đối, nếu như lần này cô không đạt được điểm tuyệt đối thì tôi chỉ có thể coi là lần trước cô gian lận"
Giáo sư Đinh tức giận: "Chu Chính Hà, ông đừng có không biết điều như thế.
Độ khó trong bài thi này của ông không hề cùng cấp độ với bài thi khác.
Như vậy là làm khó sinh viên..."
"Được rồi" Diệp Mộc Châu không hề lúng túng, trông cô vô cùng bình tĩnh.
Cô dừng bút, nhìn Chu Chính Hà rồi nở nụ cười: "Vậy thì điểm tuyệt đối."
Chu Chính Hà bật cười ha ha, sinh viên này quá láo xược rồi.
Ông ta ra đề thi này, cho dù là ông ta làm e rằng cũng không thể đạt được điểm tuyệt đối.
Huống hồ là Diệp Mộc Châu?
Ông ta đợi Diệp Mộc Châu bị xấu mặt!
Nửa tiếng sau, Diệp Mộc Châu đặt bút xuống và thở phào nhẹ nhõm: "Tôi làm xong rồi.
Giáo sư Định, ông Chu, bây giờ hai người chấm bài thi sao?"
Thầy hiệu trưởng và giáo sư Đinh giờ mới yên tâm.
Nhìn thấy cô tự tin như vậy, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì to tát.
Nhưng Chu Chính Hà không nghĩ như vậy, ông ta hừ mũi, nói một cách quái gở: "Diệp Mộc Châu, cô nghĩ kỹ lại đi, nếu như cô không thi được điểm tuyệt đối thì tôi coi như cô gian lận.
Mới nửa tiếng đồng hồ thì có thể làm được cái gì chứ, lẽ nào cô không định thi nữa sao?"
Đây là lần đầu tiên Diệp Mộc Châu thấy một người có học khinh thường người khác như vậy, cô khẽ nhíu mày: "Ông Chu cứ xem đi là biết thôi mà?"
Cô nói xong câu này, không muốn ở lại thêm nữa nên lên tiếng chào giáo sư Đinh và thầy hiệu trưởng rồi rời đi.
Chu Chính Hà không ngừng cười khẩy: "Đúng là kiêu căng! Được rồi, để tôi xem xem một sinh viên không biết xấu hổ như thể có thể dịch ra được thứ gì."
Trên bài thi chi chít toàn chữ là chữ, Chu Chính Hà mỉa mai: "Viết kín cả bài thi, nhưng ai biết viết cái gì trên đó.
Tôi thấy chẳng qua là viết bậy viết bạ..".
Câu kế tiếp nghẹn lại nơi cổ họng, phút chốc sắc mặt của Chu Chính Hà trở nên tái nhợt: "Sao có thể!"
Thể loại thơ văn tiếng Anh tối nghĩa và khó hiểu thế này, sao Diệp Mộc Châu có thể phiên dịch một cách hoàn hảo như vậy?
Một sinh viên bình thường có thể biết mấy từ đơn hiếm thấy này đã là giỏi lắm rồi.
Không thể nào, không thể nào! Chắc chắn là Diệp Mộc Châu mèo mù gặp cá rán, chỉ biết mỗi câu này thôi!
Chu Chính Hà bình tĩnh lại, tiếp tục đọc xuống dưới.
Càng xem vẻ mặt ông ta càng tái nhợt..
Giáo sư Đinh cũng lo Diệp Mộc Châu dịch lung tung, nhưng càng xem ông ta càng kinh ngạc và mừng rỡ.
Ông ta không kìm được mà nói: "Bạn học Diệp đúng là một thiên tài! Không ngờ câu nói này em ấy lại dịch ra như thế.
Được lắm, tốt lắm, rất có cảm xúc! Ông Chu, em ấy còn dịch còn tốt hơn ông nhiều."
Chu Chính Hà đỏ bừng mặt, làm sao một sinh viên có thể vượt qua ông ta được?
Nhưng sự thật đã ở ngay trước mắt.
Chu Chính Hà cảm thấy mất mặt, ông ta nghiến răng nghiến lợi: "Diệp Mộc Châu không thể nào dịch xuất sắc như vậy, chắc chắn cô ta đã lấy đáp án của tôi.
Cô ta gian lận!"
Giáo sư Đinh cười lạnh lùng: "Ông Chu, ông là tiền bối trong giới học thuật mà không dám nhận thua sao? Ông ra đề thi ngay tại chỗ thì đáp án ở đâu? Sao Diệp Mộc Châu có thể lấy trộm được? Sinh viên người ta thi tốt là gian lận, chẳng lẽ mọi người trên thế giới này đều không bằng ông, ông mới thấy bình thường sao?"
Đúng vậy, Chu Chính Hà gào thét trong lòng.
Ông ta là tiền bối trong giới dịch thuật, là ngôi sao sáng.
Ông ta không cho phép có người vượt qua mình, huống hồ người này còn là một sinh viên!