Diệp Khánh Thy khẽ liếc: "Nếu như chính chị đã chấp nhận cá cược thì bất kể là ai thua cũng phải nhận.
Đây chính là nguyên tắc làm người cơ bản"
Bên cạnh có người đang khen Diệp Khánh Thy rằng cô ta là người biết thức thời, sẽ không mềm lòng chỉ vì Diệp Mộc Châu là chị gái cô ta.
Diệp Khánh Thy nghe xong liền thở dài: "Chị à nhân lúc không có ai ở đây thì chị quỳ đi, lát nữa nhiều người tới...!càng mất mặt hơn"
Tường Linh Lan cũng muốn thấy dáng vẻ mất mặt của Diệp Mộc Châu đến mất kiên nhẫn: "Ai thua thì đương nhiên người đó phải quỳ.
Hiện giờ cậu thua rồi, mau ra kia quỳ cho tôi! Chỉ thi được có một điểm mà cũng muốn đọ với tôi, lẽ nào cậu nghĩ tôi sẽ thua sao?"
Đại diện môn nghe xong cũng dần hiểu giữa hai người họ có một cuộc cá cược.
Ai thí điểm thấp hơn người kia thì phải quỳ.
Hiện tại Tường Linh Lan mặc định điểm của mình cao hơn nên càng muốn bắt Diệp Mộc Châu phải quỳ trước cổng trường.
Tường Linh Lan đắc ý: "Diệp Mộc Châu cậu nhanh lên tý! Chậm chạp cái gì nữa? Đừng nói là không dám nhé?"
Diệp Khánh Thy yếu ớt nói: "Chị làm người phải biết thành thật chứ, đã đồng ý với Linh Lan rồi sao có thể không làm."
"Không phải, không phải, mọi người đang nói cái gì thế?" Đại diện môn mơ hồ không biết vì sao bọn họ lại cho rằng điểm của Diệp Mộc
Châu rất thấp.
Cậu ta hít một hơi rồi nói rõng mạc trước mặt Tường Linh Lan: "Diệp Mộc Châu, Diệp Mộc Châu thi được một trăm năm mươi điểm."
Toàn bộ lớp học như đóng băng lại.
Sắc mặt Diệp Khánh Thy trở nên tái nhợt!
Câu nói "Một trăm năm mươi điểm" của đại diện lớp tiếng anh truyền vào tai mọi người giống như có một ma lực nào đó.
Tâm trí của Tường Linh Lan dường như bị vật nào đó đập vào đến ù đi, cô ta thầm mắng trong suy nghĩ: "Cậu nói cái gì! Kẻ kém cỏi như Diệp Mộc Châu sao có thể thi được một trăm năm mươi điểm..."
Diệp Khánh Thy nghi hoặc: "Chị không gian lận đó chứ?"
Tường Linh Lan quát to: "Chứ sao, đồ bỏ đi như cậu ta sao có thể thi được 150 điểm chứ? Khánh Thy nói rất đúng chắc chắn cậu gian lận! Cậu còn không quỳ xuống!"
Diệp Khánh Thy hít một hơi thật sâu rồi nói với mọi người một cách nhẹ nhàng: "Xin lỗi mọi người, tôi cũng không biết chị ấy sẽ chọn cách gian lận mới đi tới bước đường này...!Thành tích của chị ấy cũng không được tính cho nên Tường Linh Lan vẫn thắng."
Diệp Mộc Châu nhướn mày.
Cô gian lận? Hai người này vậy mà cũng nói được sao.
Diệp Mộc Châu thong thả nói: "Tường Linh Lan, cậu mới thi được 103 điểm đã nói người thi được điểm tuyệt đối là tôi gian lận, vậy thì tôi chép bài của ai chứ?"
Khuôn mặt Tường Linh Lan đỏ bừng lên, một lúc lâu sau mới khó
khăn nói vài chữ: "Cậu thi cùng phòng với học bá Âu Dương, chắn chắn cậu chép bài học bá!"
"Tưởng Linh Lan cậu đừng có nói bừa!" Ngay sau đó một tờ bài thi được rút ra đặt vào tay Tường Linh Lan.
Đại diện môn tiếng anh vốn có hảo cảm với người giỏi tiếng anh, cho dù có là bạn cùng lớp với Tường Linh Lan thì cậu ta cũng không chịu nổi nữa
"Gian lận cái gì.
Từng câu trong bản dịch của mỗi người ở bài thi tiếng anh cũng không quá giống nhau thì có thể chép ai được chứ? Tường Linh Lan cậu động vào không phải là muốn xé tờ bài thi này
chứ?"
Không ít bạn học chạy đến xem: "Đúng là một trăm năm mươi." "Tôi xem với, điểm tuyệt đối, điểm tuyệt đối!"
"Mau tránh xa, học bá Âu Dương ở lớp 6 tới rồi! Học bá chỉ thi được 127 điểm nên muốn xem bài thi của Diệp Mộc Châu!"
Tờ bài thi ngay lập tức bị những người xung quanh chuyền qua chuyền lại.
Vài người xem được một lúc thì học bá Âu Dương mới kích động đi tới: "Diệp Mộc Châu cậu thật lợi hại! Có vài câu dịch tôi còn chưa nghĩ ra mà cậu lại có thể trả lời được chính xác thì đúng là quá giỏi rồi!"
Nói xong cậu ta lại cười một cách kỳ lạ: "Haha đồ rác rưởi không bằng người khác.
Bản thân mình thì không qua người ta lại nói bài thi của người ta gian lân, còn nói Diệp Mộc Châu chép bài tôi sao? Tôi có tư cách gì để Diệp Mộc Châu chép chứ! Tôi không xứng!"
"Nếu tôi để Diệp Mộc Châu chép được 150 điểm thì tôi hà cớ gì chỉ thi được 127 điểm chứ? Chơi Plant & Zombie nhiều quá nên bị zombie ăn mất não rồi đúng không?"