*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thang Tư Niên là đứa nhỏ rất nghe lời, vì lẽ đó sau khi Khương Vọng Thư nói ra câu nói kia cô liền ngoan ngoãn đi soạn quần áo chạy đi phòng tắm.

Rõ ràng là mùa hè nóng bực, Thang Tư Niên lại ở trong phòng tắm đem nước ấm mở đến mức rất cao. Nước nóng từ vòi sen vòi phun xuống, chảy qua vai gáy còn có ngực của Thang Tư Niên, lưu lại một mảnh dấu ấn ửng đỏ. Ào ào ào tiếng nước trong phòng tắm, Thang Tư Niên xoa tóc mình rối tung, đứng ở trước gương của bồn rửa tay, đưa tay lau đi hơi nước trên gương, ló đầu đến xem bộ dáng mình lúc này.

Trong gương xuất hiện một gương mặt trẻ tuổi, tóc dài màu đen ở trên đầu ướt nhẹp. Sợi tóc đen bóng nhiễm nước, giọt nước như mưa từ cuối sợi tóc nhỏ xuống, cộc cộc cộc nhỏ ở trên sống mũi cao của Thang Tư Niên.

Lông mày dài mỏng, mắt phượng dài hẹp, mũi lại thẳng tấp quá mức, còn có một đôi bờ môi không tệ, tạo thành dáng dấp lúc thanh niên của cô.

Thang Tư Niên tiến đến trước gương, rất tỉ mỉ mà đánh giá chính mình, nhìn mình khuôn mặt ửng hồng cùng vai gáy đỏ chót, trong khoảng thời gian ngắn không nhận rõ chính mình là bị nước nóng nóng, hay là bởi vì quá mức thẹn thùng.

Trong lòng cô nghĩ, chắc cả hai lý do đều có.

Cô đem khăn mặt đeo trên cổ, nhìn mình trong gương bốc lên lông mày dài, ở trong lòng đanh ra phán xét.

Cô nghĩ, lông mày của cô xem ra quá mức bình thường, trông không có tinh xảo xinh đẹp như mày liễn của Khương Vọng Thư.

Con mắt của cô là mắt một mí, xem ra tựa hồ mãi mãi cũng luôn rủ xuống, không có có sức sống, cũng có chút không có tình người. Không giống Khương Vọng Thư, nàng có mắt hai mí xinh đẹp, con mắt vĩnh viễn lóng lánh ánh sáng.

Mũi quá tốt, môi có chút dày, thấy thế nào đều không phải một tấm có thể cùng Khương Vọng Thư phối hợp lên mặt.

Thang Tư Niên lấy một góc khăn mặt, giơ tay xoa xoa lông mày của chính mình, mãi đến tận khóe mắt ửng đỏ mới buông tay ra. Thu khăn về, cô đứng lên, quay về tấm gương đánh giá thân thể của chính mình.

Cô nhìn người trong gương thân thể trẻ tuổi thon dài khoẻ mạnh, ưỡn ngực hóp bụng, trong nháy như vậy mắt cảm giác mình trở lại bên trong ngày mùa thu tám năm trước, chính mình đứng trước gương khó chịu.

Thang Tư Niên vẫn cứ nhớ tới, lúc đó thân thể cô tựa hồ gầy giống như con khỉ khô quắt. Lúc trước gương, có thể thấy rõ một loạt xương sườn của mình lộ ra. Ngực lại quá cằn cỗi, vóc người quá mức khô gầy, còn có mặt mũi má đểu có mụn đỏ nổi lên, mới vừa nhìn qua là xem rõ da trắng hay đen, nhìn lạ thấy bình thường lại xấu xí như vậy.

Mà Khương Vọng Thư mười chín tuổi, là xinh đẹp kinh diễm như vậy.

Nàng như là hoa mẫu đơn xuân hạ giao mùa nở ra, còn có sương sáng sớm đọng lại, nhìn đến ra nặng trình trịch, ướt át nhuận nhuận, mỹ đẹp khiến người ta không đành lòng hái. Chỉ muốn chờ đợi ở bên cạnh nàng, nhìn nàng vẫn tỏa ra, tỏa ra, tỏa ra, vĩnh viễn triển nở ra sự xinh đẹp.

Bởi vậy, đối mặt với Khương Vọng Thư xinh đẹp như vậy, Thang Tư Niên gầy giống như con khỉ thật tự ti. Cô tự ti, bắt nguồn từ chính mình thấp kém lại âm thầm yêu thích, bắt nguồn từ chính mình vô tri không sợ lại vọng tưởng, còn có đối với với mơ ước nội tâm dơ bẩn của mình đạo đức khiển trách.

Cô thất lạc lại bàng hoàng, như rơi vào trong vực sâu một vĩnh viễn bò không ra được, bị đầm lầy lầy lội ướt át nuốt hết, từ từ mất đi hô hấp.

Thang Tư Niên mười sáu tuổi cứ trong tâm cảnh như vậy dày dò một năm trời, mãi cho đến từ chỗ chị gái có được tin tức Khương Vọng Thư rốt cục có người yêu, mới cảm giác thoáng giải thoát. Thang Tư Niên không quá nhớ tới tình hình lúc đó, nhưng vĩnh cửu nhớ đến tâm tình của chính mình.

Một khắc đó, cô lại như là một tù phạm bị giam giữ rất lâu, rốt cục ở toà án trên nghe được phán quyết vận mệnh đối đưa ra cho mình. Vận mệnh như là tuyên cáo cô trong phần thầm mến này, rốt cục có được tự do. Vừa giống như là đối chuyện cô mơ ước bạn thân của chị gái đã tiến hành khiển trách đạo đức cũng làm hình phạt cuối cùng, đem cô đẩy lên đao, chém cắt hết tất cả vọng tưởng.

Trong nháy mắt kia, Thang Tư Niên chỉ cảm giác mình như rơi vào hầm băng, linh hồn đều bị chém đứt một đoạn, cả người trở nên trống rỗng.

Quá trình linh hồn mất đi này, đứt quãng một năm. Cuối cùng, cô quyết định nhổ hết tình yêu với Khương Vọng Thư một cách triệt để, một lần nữa tìm về nửa linh hồn đã mất của chính mình.

Vì đạt được mục đích, Thang Tư Niên trong hai năm đó, trong tất cả trường hợp có Khương Vọng Thư xuất hiện đều sẽ tự giác tách khỏi nàng. Cô tự nhiên yêu thích một người, tự nhiên bắt đầu trốn tránh nàng, sau đó cũng tự nhiên bắt đầu cho là mình đã triệt để từ bỏ nàng, quên đi nàng.

Nhưng Thang Tư Niên không nghĩ tới, trong buổi tối mùa hè kia, cô sẽ nghe được tiếng khóc của Khương Vọng Thư. Tiếng khóc mất khống chế của Khương Vọng Thư, lại như là một đòn búa nặng nề gián lên lồng ngực cứng rắn của cô, rung ra vang vọng nặng nề.

Những tầng phong bế ở lồng ngực lại kịch liệt được kêu gào, vào đêm đó cấp tốc thức tỉnh rêu rao lên vọng tưởng của mình. Lúc đó, Thang Tư Niên liền ý thức được, cô có khả năng vĩnh viễn không có cách nào từ trong phần thầm mến này bứt ra.

Miễn là Khương Vọng Thư lại một lần nữa xuất hiện tại trước mặt cô, cô nhất định lại sẽ yêu đối phương.

Vì lẽ đó Thang Tư Niên tiếp nhận sự thật này, đồng thời bắt đầu tìm kiếm con đường tự mình xưng tội. Nếu cô không cách nào không thích Khương Vọng Thư, vậy nàng quyết định nỗ lực cùng đối phương cùng một chỗ.

Nhưng khỉ ốm làm sao có thể xứng với hoa mẫu đơn trắng đây? Có thể hợp với mẫu đơn, chỉ có hoa tươi kiều diễm như thế.

Thang Tư Niên là con khỉ, vĩnh viễn sẽ không trở thành hoa tươi. Thế nhưng ô có thể mặc quần áo vào, hoá trang thành người mô phỏng, đem hoa ôm về bên trong nhà, chính mình cẩn thận nuôi.

Thang Tư Niên nghĩ tới đây, đưa tay vỗ vỗ gò má của chính mình, nặng nề nói: "Nghĩ gì thế, mày là con khỉ a."

Là khỉ con, liền muốn dùng biện pháp của khỉ.

Thang Tư Niên tỉnh táo lại, đem nước nóng chỉnh đến thành nước lạnh, mãi đến tận khi đem những vết đỏ trên người tản hết, cô mới đánh răng rồi mặc vào áo ngủ, lau tóc tóc đi ra khỏi phòng tắm.

Lúc cô từ phòng tắm lúc đi ra, Khương Vọng Thư đang nghe điện thoại.

Thang Tư Niên thấy nàng tựa hồ không rảnh chú ý tới mình thế là bước nhanh hơn, như một làn khói tiến vào phòng ngủ của mình, cài cửa lại rồi đem tóc thổi khô.

Sau khi thổi khô tóc, Thang Tư Niên rất chăm chú dùng lược, đem tóc mình chải thành dáng dấp cô cảm thấy cũng không tệ lắm. Sau khi làm xong tất cả, cô bắt đầu xử lý móng tay của mình.

Thang Tư Niên quanh năm ở trong phòng thí nghiệm, đối với móng tay xưa nay vốn dĩ không giữ lại. Dù là như vậy, nàng vẫn là nghiêm túc chỉnh lại một lần, thậm chí đem móng chân cũng nghiêm túc cắt bỏ, lúc này mới chạy vào phòng bếp rửa sạch tay.

Sau khi đến nhà bếp, Thang Tư Niên tàn nhẫn nhẫn tâm rớt cho mình nửa ly rượu đỏ. Bởi vì uống đến quá nhanh, cô thậm chí bị sặc một cái, lọm khọm sống lưng cuồng ho khan.

Thời điểm che miệng ho khan, Thang Tư Niên cảm giác mình chật vật dị thường. Một mực cô lại sợ Khương Vọng Thư nghe thấy, chỉ có thể kìm nén âm thanh cũng điên cuồng đập ngực mình để thuận khí, tuy rằng cái phương pháp này cũng không có tác dụng gì.

Uống nửa ly rượu đỏ, Thang Tư Niên cảm giác mình cả người đều phiêu lên.

Cô đi tới trên sô pha, ngửa đầu nhìn trần nhà ánh mắt tan rã, trong đầu không ngừng hiện lên một, hai ba, bốn bước đi.

Cũng không biết qua bao lâu, Khương Vọng Thư mặc áo ngủ tơ tằm đang lau mái tóc ướt nhẹp của mình, từ trong phòng tắm đi ra. Nàng thấy Thang Tư Niên ngồi ở trên sô pha, nhìn cô nói rằng: "Tư Niên, có thể giúp chị thổi tóc không?"

Rượu đỏ lại không có lợi hại như vậy, hoãn tới khi Thang Tư Niên nghe được âm thanh Khương Vọng Thư, ấp úng đáp một tiếng được.

Thang Tư Niên từ trên ghế sô pha lên, đi vào phòng cầm máy sấy, để Khương Vọng Thư ngồi ở trên sô pha rồi thổi tóc cho nàng. Máy sấy tóc vang ong ong, Thang Tư Niên ngồi ở trên tay vịn của sô pha, một tay cầm sợi tóc của Khương Vọng Thư, một tay cầm máy sấy sấy tóc cho nàng.

Gió nóng xuyên qua sợi tóc rơi vào lòng bàn tay Thang Tư Niên, Thang Tư Niên ở trên cao nhìn xuống nhìn cổ trắng như tuyết của Khương Vọng Thư ẩn giấu ở dưới tóc đen, khó khăn nói chuyện: "Chị Vọng Thư tỷ tỷ, tóc tốt đen của chị rất mềm mại nha..."

Khương Vọng Thư đáp: "Thế à? Chị cảm thấy tóc em cũng rất mềm a."

Thang Tư Niên nghe nàng nói như vậy, liền cười nói: "Mặc dù là dáng dấp như vậy, thế nhưng tóc em không đen như chị vậy. Của em xem ra có chút ố vàng."

Nói đến đây cái, Khương Vọng Thư tán thành gật gù: "Này ngược lại là có chút, có lúc dưới ánh mặt trời nhìn em, lúc nào cũng bịt kín một tầng màu vàng óng rất mềm mại, xem ra đặc biệt có sức sống, đặc biệt dưới ánh mặt trời.

Thang Tư Niên che giấu cười cười: "Hiện tại là dưới ánh mặt trời xem ra như là màu vàng óng rồi, khi còn bé xem ra càng rõ ràng hơn."

"Em nghe ba mẹ em nói, thời điểm em ba bốn tuổi, tóc tia chính là màu vàng óng, nhìn như con khỉ con."

Khương Vọng Thư nghe bản thân cô tự bôi đen chính mình như thế, lập tức liền cười ra tiếng: "Nào có người tự bôi chính mình như vậy. Ảnh lúc em ba, bốn tuổi chị đây kỳ thực có xem qua nha."

Tay Thang Tư Niên cầm máy sấy run lên một hồi, "Chị em đưa cho chị xem?"

Khương Vọng Thư gật đầu: "Ừm, trước đây xem, cậu ấy cho chị xem bức ảnh khi còn nhỏ, liền nhìn thấy ảnh hai người chụp chung, liền nhớ tới em đầu đầy tóc vàng, dài đến trắng nõn nà rất đáng yêu, như mấy đứa nhỏ nước ngoài nha, ở đâu là khỉ con."

Thang Tư Niên nở nụ cười dưới: "Chị Vọng Thư còn nhớ a, em khi còn bé gầy gò nho nhỏ, không có trắng nõn đáng yêu như chị gái." Cô không tiếp tục nói chính mình, ngược lại hỏi Khương Vọng Thư: "Chị Vọng Thư khi còn bé là hình dáng gì? Cảm giác chị Vọng Thư khi còn bé, nhất định là tiểu công chúa siêu đáng yêu."

Khương Vọng Thư quay lưng nhìn cô, cười nói: "Em khen tặng chị như thế, là muốn xem ảnh của chị?"

Thang Tư Niên gật gù, đáp: "Đúng vậy, muốn nhìn một chút khi chị còn bé là hình dáng gì. Không chỉ là khi còn bé, tiểu học a, sơ trung a, cao trung a, đại học, sau khi đi làm, nói chung chuyện có liên quan với chị mà em không biết, em đều rất tò mò, đều muốn biết."

Khương Vọng Thư nhổ nước bọt: "Tư Niên lòng hiếu kỳ của em dồi dào như thế sao? Những câu nói này nghe tới, tổng khiến người ta cảm thấy có chút biến thái."

Thang Tư Niên cũng không cảm thấy vậy, đem máy sấy ở trên đầu nàng vòng qua một vòng, nói rằng: "Sẽ sao? Này không phải ý nghĩ rất bình thường sao?"

Khương Vọng Thư lắc đầu một cái: "Người bình thường sẽ muốn như vậy, thế nhưng sẽ không nói ra như thế. Đại đa số người chỉ có thể nói, quá khứ của em tôi không biết, tương lai của em có mình tôi bước vào, chính là mấy câu này."

Thang Tư Niên bật cười: "Lời này nghe tới thật là quê mùa a." Cô bó lấy tóc dài của Khương Vọng Thư, thấy còn chưa khô lắm, liền tiếp tục thổi: "Nhưng là quá khứ của chị, là một phần không tránh khỏi tạo thành cuộc sống hiện tại của chị. Em muốn thấu hiểu chị, đương nhiên phải biết những chuyện này."

Cô nói, đem máy sấy tắt đi, cùng Khương Vọng Thư nói rằng: "Chị Vọng Thư, được rồi."

Khương Vọng Thư giơ tay, vuốt vuốt tóc dài của mình, ngửa đầu nhìn về phía Thang Tư Niên, cười nói: "Cảm ơn em a, Tư Niên."

Thang Tư Niên bỏ máy sấy xuống, quay về nàng cười ôn nhu: "Thật ra muốn cảm ơn em mà nói thì liền hôn nhẹ em đi."

.......

-Theo miêu tả thì có vẻ Niên Niên là kiểu mắt phượng mày ngài!

Mình có ảnh minh hoạ nhưng của nam nhưng mình thấy ổn vì nó khá trung tính, theo mình đây hợp với miêu tả nhất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play