Bị ép gia nhập tổ chức có ngại phong hoá Thang Tư Niên thật xấu hổ cúi thấp đầu xuống đất, đưa tay ra đem chị gái nhỏ kéo đến bên cạnh, một tay đẩy xe đẩy đi về phía trước: "Được rồi, chị chúng ta mua nhanh lên một chút xong trở về đi thôi."

Khương Vọng Thư gật đầu, theo cô mua xong nguyên liệu nấu ăn rồi hướng quầy tính tiền đi. Thời điểm đi ngang qua tủ rượu, Khương Vọng Thư còn thuận chọn một bình rượu đỏ. Khi tính tiền thì Khương Vọng Thư trước tiên quẹt thẻ. Thang Tư Niên trong lòng có chút chú ý nhưng cũng không nói gì, đi theo phía sau nàng, cùng nàng mang theo túi đồ ăn lớn trở về nhà.

Sau khi đến nhà sau, Thang Tư Niên ở nhà bếp xử lý nguyên liệu nấu ăn. Khương Vọng Thư nhàn rỗi tẻ nhạt, liền đem trái cây mới vừa mua về cắt ra, bỏ vào tủ lạnh ướp lạnh.

Nàng dùng cây tăm cắm một khối dưa Cáp Mật rón ra rón rén đi vào nhà bếp, đi tới bên cạnh Thang Tư Niên, "A, Tư Niên há mồm."

Thang Tư Niên vừa vặn rán bò bít tết, quay đầu nhìn nàng một cái rồi thấy trong tay nàng cầm một miếng dưa Cáp Mật, thông minh mà cúi đầu cắn vào một cái. Cô đem dưa Cáp Mật tha vào trong miệng, hàm hàm hồ hồ nói: "Cảm ơn chị."

Khương Vọng Thư chắp tay sau lưng, nói lầm bầm: "Em không nên khen thưởng cho chị sao?" Thang Tư Niên đem bò bít tết trở mặt, quay đầu nhìn nàng, "Hả?" Khương Vọng Thư liền thở dài, ngửa đầu ở trên môi cô ịn xuống một nụ hôn.

Trên môi nóng lên làm Thang Tư Niên nhất thời có chút thật xấu hổ. Cô chếch đầu, ở bên tai Khương Vọng Thư nói rằng: "Vậy một hồi lại bồi thường cho chị có được hay không?"

Khương Vọng Thư ngẫm lại cũng được, nhưng lại nói ra một yêu cầu, "Vậy em để chị ôm một cái mới được." Nàng nói, đưa tay đặt trên eo Thang Tư Niên, như là một con con lười vậy cứ chăm chú ôm cô.

Trên eo căng thẳng, tay Thang Tư Niên nắm sạn dừng một chút, đặc biệt thật xấu hổ nói: "Chị, như vậy rất nóng." Khương Vọng Thư không để ý tới cô, "Nhà bếp rõ ràng mở ra điều hòa căn bản không nóng, em có phải là không thích chị ôm em như thế?"

Nàng ngửa đầu nhìn Thang Tư Niên, hai mắt sáng lấp lánh. Thang Tư Niên đỏ mặt: "Không phải, em chẳng qua là cảm thấy có chút thẹn thùng."

Khương Vọng Thư làm nũng sượt sượt bờ vai của cô, "Em dễ dàng thẹn thùng như thế, đêm nay làm sao bây giờ?"

Lõ tai Thang Tư Niên một hồi liền đỏ sắp nhỏ máu, cô ấp úng cứ em nửa ngày cũng cũng không nói được một lời nào.

Khương Vọng Thư ôm cô, nhìn dáng dấp cô xấu hổ quẫn khả ái, nội tâm hết sức ưa thích. Nàng hơi hơi kiễng mũi chân, duỗi ra đầu lưỡi ở trên vành tai Thang Tư Niên liếm một hồi.

Thang Tư Niên như thỏ nhỏ chấn kinh, trên tay cầm sạn không có nắm chặt, loảng xoảng một tiếng đã rơi vào trong nồi. Khương Vọng Thư thấy thế, ôm cô khanh khách nở nụ cười, "Tư Niên... Em cẩn thận chút a ~ "

Thang Tư Niên luống cuống tay chân nhặt xái sạn lên, rất bất đắc dĩ nói: "Chị, chị có thể không trêu chọc em nữa hay không." Khương Vọng Thư ôm eo cô rồi lại thoáng dùng sức, "Không thể, không muốn."

Nàng muốn, Thang Tư Niên đáng yêu như thế, nàng làm sao có khả năng không đùa trêu chọc cô đây.

Thang Tư Niên hết cách buộc nàng rồi, không thể làm gì khác hơn là nói rằng: "Em đang nấu cơm, nhà bếp khói dầu rất nhiều, nếu không chị Vọng Thư ra ngoài chơi game một hồi, một hồi là có thể ăn bữa tối a."

Khương Vọng Thư không nỡ, ôm eo cô lướt qua bờ vai của cô đến xem bò bít tết trong nồi đang rán đến mùi thịt đều toả ra, nói rằng: "Có máy hút khói, hơn nữa cũng bay không tới chị."

"Tư Niên, em thật sự rất am hiểu làm cơm nha." Nàng nghĩ Thang Tư Niên sẽ làm gì đó, hỏi cô: "Chị cảm giác em sẽ làm được rất nhiều món a, mà vẫn rất muốn hỏi em, em ngày thường làm cơm là bởi vì em thích sao?"

Thang Tư Niên gật đầu, "Coi như thế đi." Cô gọn gàng lật lên bò bít tết, cùng Khương Vọng Thư nói rằng: "Chị Vọng Thư cũng biết, ba mẹ em công việc đều khá bận nên cũng không thường ở nhà. Khi còn bé, em cùng chị em là theo bà nội lớn lên."

"Trước khi vào sơ trung, đều là bà nội làm cơm cho em và chị ấy. Sau đó bà nội qua đời, ba mẹ mời một bảo mẫu về làm cơm cho nhà em. Chờ đến lúc em lên đại học thì bảo mẫu kia cũng phải về nhà mình. Cuối tuần ba mẹ không ở nhà, em trở về liền tự mình thử làm cơm."

Khương Vọng Thư nằm nhoài trên bả vai cô hỏi: "Theo thực đơn sao?"

Thang Tư Niên gật gù, nhớ tới một chuyện đến, "Chị còn nhớ ở kỳ nghĩ đông năm nhất kia không? Chị tới nhà của em, chị của em đem làm món ăn em làm cho chị ăn. Kỳ thực em khi đó vừa mới bắt đầu xuống bếp không bao lâu, món ăn làm ra rất khó ăn."

Khương Vọng Thư gật gù, "Chị nhớ nha, kỳ thật cũng không có rất khó ăn, chính là nước tương bỏ vào thêm rất mặn."

"Sau đó chị vẫn là ăn rồi lại ăn rất nhiều." Thang Tư Niên dừng một chút, thở dài nói: "Vì lẽ đó chị đúng là một người rất ôn nhu, rất sẽ quan tâm tâm tình của người khác."

Khương Vọng Thư ôm cô, trêu chọc như thế nói rằng: "Oa, em sẽ không từ khi đó liền yêu thích chị đi."

Thang Tư Niên suy nghĩ một chút, do dự một chút: "Hả? Hay là còn sớm hơn?"

Khương Vọng Thư không nghĩ tới cô thoải mái thừa nhận như thế, ôm cô hỏi: "Càng sớm hơn là sớm bao lâu a? Em quả nhiên thầm mến chị có đúng hay không?" Nàng nói như vậy, còn đâm đâm eo Thang Tư Niên, "Trước cũng không nhìn ra a, em nguyên lai khó chịu như thế."

Thang Tư Niên sợ ngứa, né một hồi, mang theo cười nói: "Bởi vì trước giờ chị vẫn có bạn gái a, chị có người thích, ta lại tùy tiện cùng chị nói chuyện tình yêu thì luôn cảm thấy có chút không tốt lắm."

Cô đưa mắt rơi vào trên bò bít tết trong nồi, cân nhắc từ ngữ nói rằng: "Em cũng không phải muốn cùng chị bày ra cõi lòng, hoặc là nói mấy lời như em yêu chị kia, em chỉ là muốn cùng một chỗ với chị."

"Nếu như em không nhìn thấy khả năng này, vậy em tình nguyện mình xưa nay không nói với chị."

Khương Vọng Thư nằm nhoài trên lưng cô, chỉ cảm giác trái tim nơi trái tim mềm mại nhất của mình bị đâm bên trong. Nàng ôm eo Thang Tư Niên, hỏi cô: "Em làm sao liền nói như thế."

Khương Vọng Thư nhất nghĩ đến người này đã từng một mình âm thầm yêu chính mình, không biết tại sao liền cảm thấy đối phương thật đáng thương. Nàng giơ tay, xoa xoa đỉnh đầu Thang Tư Niên, cùng cô nói: "Tư Niên em ngoan a, chị thương em."

Thang Tư Niên sợ nàng suy nghĩ nhiều, nói rằng: "Kỳ thực cũng không có cái gì, em yêu chị, bất kể là lúc trước hay hiện tại, hay là sau này đều là chuyện của em mà."

"Chị có thể đáp ứng em, em thật sự rất vui vẻ."

Khương Vọng Thư ôm cô lắc a lắc, "Bởi vì cùng một chỗ với em, chị cũng rất vui vẻ." Yêu thích lâu lâu chỉ là chuyện trong nháy mắt, mà với tình yêu của Thang Tư Niên trong nháy mắt ki, nàng quyết định cùng đối phương cùng một chỗ. Vì lẽ đó hiện tại, Khương Vọng Thư thật hài lòng.

Cùng người mình yêu ở cùng một chỗ, hài lòng trải qua mỗi một thời khắc bình thường, đã là may mắn hiếm có trong đời.

Vì lẽ đó thời khắc này Khương Vọng Thư cảm giác mình thật may mắn. Nàng nằm nhoài trên vai Thang Tư Niên, suy nghĩ kỹ một hồi, mới nói với cô rằng: "Tư Niên, chị sẽ cùng em thật tốt."

Tuy rằng tình yêu của nàng không nhiều không lâu hơn đối phương, thế nhưng đối với phần tình cảm này, nàng là thật trân trọng từng chút.

Này tựa hồ là như một hứa hẹn, sau khi Thang Tư Niên nghe được, trên mặt không nhịn được lộ ra nụ cười, đáp một tiếng tốt.

Thang Tư Niên làm bò bít tết phí hết chút thời gian mới làm được, chờ lúc đồ ăn được đưa ra dĩa, Khương Vọng Thư đã đói bụng đến bụng cồn cào. Nghe mùi thịt bò bít tết tản ra, Khương Vọng Thư thèm ăn nhỏ dãi.

Thang Tư Niên ở một bên cầm dụng cụ đem chai rượu đỏ mở ra, sau đó hướng về bên trong ly cao của Khương Vọng Thư rót rượu đỏ vào, sau đó làm bộ dạng kỵ sĩ làm lễ, "Mời dùng thong thả, nữ sĩ xinh đẹp lại cao quý."

Khương Vọng Thư yểm môi khẽ cười, "Thang Tư Niên, em thật sự có rất nhiều trò nha."

Thang Tư Niên thấy đã chọc nàng hài lòng, lúc này mới ngồi trở lại vị trí của chính mình, một bên vừa rót rượu vào ly vừa cùng Khương Vọng Thư nói rằng: "Chị Vọng Thư mau nếm thử, xem có thể ăn không? Nếu như không thể, một hồi em lại đi làm ít mì."

"Em lại không có tự tin như thế nha."

Thang Tư Niên đổ ít rượu đỏ, liền đem nắp gỗ đậy lại chai rượu, rất bất đắc dĩ nói: "Nói thật thì em đối với đồ ăn Tây rất không có tự tin."

"Chị đối với đồ ăn yêu cầu lại không cao, có thể ăn là được." Khương Vọng Thư cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí cắt bò bít tết trên mặt bàn, dùng dĩa ăn găm một miếng nhỏ thả vào trong miệng, không có bao lâu liền thở dài nói: "Ăn ngon!"

Nàng mang theo dĩa ăn, nhìn về phía Thang Tư Niên, cười khen cô: "Không tệ a, tiểu Tư Niên trung tây đều tinh thông đúng là cao thủ."

Thang Tư Niên rất thật xấu hổ, cúi đầu cười cười. Khương Vọng Thư cầm lên trong tay ly rượu đỏ kia, hướng Thang Tư Niên nâng ly, "Chúc mừng chúng ta... Này..."

"Bắt đầu vui vẻ?"

Thang Tư Niên nâng ly, cùng nàng nói rằng: "Không phải là chúc mừng em tốt nghiệp độc thân từ lúc sinh ra tới giờ sao?"

Khương Vọng Thư nở nụ cười, tiếp theo nhổ nước bọt nói: "Em kỳ thực thật sự nói không ít lắm a, tại sao trước đây nhìn em ở nhà cảm giác giống hũ nút như thế a."

Thang Tư Niên suy tư một chút, "Đại khái là bởi vì em yêu chị, muốn cùng chị trò chuyện nhiều hơn. Trước đây chẳng qua là cảm thấy không quá thích hợp, cho nên mới không nói như thế?"

Thang Tư Niên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tiếp theo nhìn về phía đôi mắt Khương Vọng Thư, vẻ mặt thành thật hỏi nàng: "Chị có thể ghét em nói nhiều hay không?"

Khương Vọng Thư đưa tay, giơ hướng về ly rượu của Thang Tư Niên chạm qua, "Làm sao biết chứ, chị thích em như vậy còn không kịp." Hai cái cái ly đụng nhau, phát ra một tiếng đinh, "Chúc mừng bạn học Thang Tư Niên tốt nghiệp độc thân vui vẻ!"

Khương Vọng Thư nói, giơ ly lên một hơi uống cạn. Thang Tư Niên có kinh nghiệm ngày hôm qua, lại cũng không dám đem rượu trong ly ực một cái cạn, vẻn vẹn chỉ là nhấp một hớp nhỏ.

Nguyên bản Khương Vọng Thư còn muốn nhắc nhở cô không được uống nhiều, hiện tại nhìn thấy cô như vậy, lời chưa kịp ra khỏi miệng liền không nói.

Thang Tư Niên cầm bình rượu lên, lại rót vào trong ly Khương Vọng Thư ít, tiếp theo lại nói: "Ăn đi, chị Vọng Thư."

Sau khi ăn xong bò bít tết, Thang Tư Niên còn chuẩn bị trái cây cùng Sarah. Khương Vọng Thư được cô đút ăn không ít, sau đó ăn đến cũng có chút cố ép.

Thang Tư Niên liền để nàng đi đếm sô pha ngồi, chính mình thì lại thu thập chén đũa, thu dọn nhà bếp.

Chờ đến lúc Thang Tư Niên từ phòng đi ra ngoài, Khương Vọng Thư an đã ngồi an ổn trên sô pha xem game show.

Thang Tư Niên đi tới, chống trên mặt sau sô pha, nhìn theo nàng một hồi. Khương Vọng Thư đưa tay, đập vỗ tay của cô ra hiệu cô đi tới đằng trước. Thang Tư Niên rất thuận theo, liền bị Khương Vọng Thư cái kéo một cái lên sô pha, ngồi ở bên cạnh nàng.

Cô thuận thế trượt người trên sô pha trơn bóng, nằm trên ghế sô pha đem đầu gối lên trên đùi Khương Vọng Thư. Thang Tư Niên ngửa đầu, nhìn đôi mắt Khương Vọng Thư, hỏi nàng: "Nặng không?"

Khương Vọng Thư lắc đầu một cái, đưa tay dán sát vào hai gò má của cô, nhẹ nhàng nói rằng: "Tư Niên, một hồi em đi tắm trước có được không?"

"Tắm xong, ngoan ngoãn chờ chị."

..............

-Sơ trung tương đương với cấp 2 bên VN mình!

-Còn hũ nút là để chỉ người nói ít, miệng rất kín từng giải thích ở chương 6!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play