“Em nhìn đi, mọi thứ trong nhà này, đều theo sở thích của em mà sắp xếp.

Em xem có vừa ý không, nếu không anh sẽ cho người đổi lại.” Cố Minh dẫn cô đi một vòng biệt thự, cho cô xem tất cả mọi thứ.
“Vừa ý.” Đường Ngữ Âm không chú tâm đến lời Cố Minh cho lắm, mắt chỉ đăm đăm nhìn ra bên ngoài.
Thấy cô không chú ý, Cố Minh hơi lúng túng, cuối cùng lại kéo cô đến nhà ăn, để cô ngồi xuống rồi tự mình đi vào bếp.
“Em đợi một chút, rất nhanh đồ ăn sẽ xong rồi đây.”
Nhân lúc Cố Minh vào bếp, Đường Ngữ Âm liền đứng dậy, lẻn đi ra vườn.
“Hàn Viễn, cậu cút ra đây cho tôi.” Đường Ngữ Âm đạp mạnh vài gốc cây trong vườn, Hàn Viễn ngã oạch từ trên cây cuống.

Cũng may cây không quá cao, Hàn Viễn ngã xuống cũng không có việc gì lớn.
“Chị dâu, có thể đừng bạo lực như vậy được không?” Hàn Viễn lồm cồm bò dậy, tay xoa mông tay xoa mặt, than vãn.
“Cậu nói xem? Đứng dậy đi, đừng ngồi dưới đó nữa.”
Nghe lời cô, Hàn Viễn đứng dậy, cười hề hề.

“Chị dâu, gọi em có việc gì vậy?”
“Cậu có thể trốn kĩ hơn chút không? Cậu ăn bánh, vụn bánh rơi đầy gốc cây này, cậu là sợ không ai biết cậu đang ở đây à?”
Đường Ngữ Âm với tay, nhéo mạnh vào tai Hàn Viễn một cái.
“Đau đau đau, em biết rồi, cùng lắm em không ăn nữa.” Hàn Viễn đau điếng, vội vàng gỡ tay cô ra.
Rột rột rột…
Hàn Viễn cầm ly trà sữa uống ừng ực, uống xong tiện tay ném luôn xuống gốc cây.
Đường Ngữ Âm:"…"
Được rồi, coi như tôi chưa nói gì đi.
“Tiểu Âm, sao em lại ra đây rồi?” Cố Minh không thấy cô trong nhà, vội vã ra ngoài đi tìm, vừa hay thấy cô đang đứng dưới gốc cây, liền chạy lại gần.
“Hóng gió thôi.” Đường Ngữ Âm quay người lướt đi chỗ khác.
“Sao ở đây nhiều rác vậy?” Cố Minh nhìn đống rác dưới đất, có chút ngây ngốc.
Đường Ngữ Âm ngẩng đầu, nhìn lên cây nhỏ trước mặt.
Hàn Viễn không biết từ lúc nào đã trốn biệt tăm, bỏ lại cô một mình đối phó.
Tên chết tiệt này, căn bản là cố tình mà.

“Tiểu Âm…”
“Không biết, không phải của tôi.” Cô quay mặt đi chỗ khác, tránh đi ánh mắt của Cố Minh.
“À… Chắc là của người hầu, để anh bảo bọn họ dọn đi.” Cố Minh gãi gãi tai, vẻ mặt hơi khó xử.
“Ờ.” Đường Ngữ Âm thờ ơ đáp lời.
“Vậy, đồ ăn anh làm xong rồi, mau đi thôi.” Cố Minh cầm tay cô, dắt vào nhà.

“Có ngon không?” Cố Minh hồi hộp nhìn Đường Ngữ Âm đưa từng miếng cơm vào miệng.
“… Ờ… Tôi ăn xong rồi, đi tắm đây.” Đường Ngữ Âm bỏ ngang bát cơm, đứng dậy bỏ đi, để Cố Minh vẫn bần thần ngồi ở bàn ăn.

Tắm rửa xong, cô đang định đẩy cửa đi ra ngoài thì nghe tiếng Cố Minh đang nói chuyện điên thoại với ai đó bèn dừng lại, áp tai vào cửa lắng nghe.
“Đúng, hiện tại cô ấy đang ở cùng với tôi… Liên quan gì chứ, tôi thích là được… Long Mặc Thâm? Hắn ta hiện giờ sống chết không rõ, làm sao quản được tôi… Ha, có gì mà không thể chứ, tôi trăm phương ngàn kế đưa cô ấy về bên cạnh bây giờ nói bỏ là bỏ sao?..

Yêu cô ấy, là quyết định đúng đắn nhất của cuộc đời tôi…Không… Nhiều lúc, tôi cứ nghĩ mình đã từ bỏ cô ấy rồi.

Nhưng có những lúc lơ đãng, lại bất giác nhớ về cô ấy, nhớ tới trước kia đã từng cùng nhau làm qua rất nhiều chuyện, cùng nhau đi qua rất nhiều nơi, cùng nhau ăn rất nhiều bữa, tất cả mọi thứ, đầu cùng nhau làm… Tôi? Ha, tôi biết… những kí ức đó đều tồn tại, cảm giác ngọt ngào khi ấy cũng không phải là hão huyền.

Nhưng mà, tất cả đã chỉ là quá khứ… Tôi yêu cô ấy là thật, nhưng chúng tôi chia tay nhau… cũng là thật…”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play