“Hàn Viễn, cậu nhắn với Phương Kì, chăm sóc Long Mặc Thâm cho cẩn thận.

Đừng để xảy ra sai sót gì cả.

Nếu không tôi tế sống cậu ta.”
Đường Ngữ Âm dặn dò rồi xách balo lên đi ra ngoài.
“Nhớ phải bảo vệ tôi 24/7 đấy, tôi mà bị làm sao thì…” Đường Ngữ Âm đưa tay cắt ngang cổ.
“Yên tâm, em bố trí xong cả rồi.

Chị cứ thỏa sức mà tung hoành, không ai biết đâu.” Hàn Viễn cười đầy gian xảo.
“Rồi rồi, tôi đi đây.” Cô phất tay rồi đi mất dạng.

“Lại đây ngồi.” Cố Minh vừa nhác thấy Đường Ngữ Âm, Cố Minh vội đứng lên vẫy gọi.
Cô cũng không trả lời, lẳng lặng đi đến bên cạnh anh ta ngồi xuống.
“Sáng nay dậy sớm, em chưa ăn gì đúng không? Anh mua sẵn cho em rồi đây.” Cố Minh hì hục lôi ra một đống đồ ăn, nhét vào tay Đường Ngữ Âm.
“Ừm.”
Thấy một cọng tóc vương xuống, Cố Minh đưa tay, vén lên cho cô.
Rắc!

Hàn Viễn lúc này đã cải trang thành một trong những học viên kia, nhìn thấy cảnh này thì tức đến đỏ cả mắt.
“Bình tĩnh đi, tôi không sao.” Đường Ngữ Âm nhân lúc Cố Minh không chú ý, quay lại ra hiệu cho Hàn Viễn.
“Nhưng mà…”
“Im lặng!” Đường Ngữ Âm trừng mắt, lườm Hàn Viễn một cái.
Đến lúc này, Hàn Viễn mới miễn cưỡng ngậm miệng lại.
Yên ổn được một chút, Cố Minh lại bắt đầu lảm nhảm.
“Tiểu Âm, em xem.

Chỗ kia, rất giống nơi mà trước đây chúng ta từng hẹn hò.

Cả quán kem kia nữa, không phải em thích ăn kem lắm sao? Nếu như em muốn, anh sẽ mua cho em cả quán đấy, cho em ăn thỏa thích.

Còn nữa…” Cố Minh bắt đầu lảm nhảm không ngừng, Đường Ngữ Âm cũng lười quản hắn, lén lấy tai nghe không dây đeo vào, đem toàn bộ lời Cố Minh vừa nói bỏ ra ngoài não.
Đi nửa ngày, cuối cùng cũng về đến nơi.

Đường Ngữ Âm vừa bước ra đến cửa xe, chưa kịp bước xuống, Cố Minh đi trước đột nhiên quay người lại, nhấc bổng Đường Ngữ Âm, đem nàng vững chắc bế trên tay.
“Anh làm gì vậy?” Nhìn những ánh mắt xì xào xung quanh, Đường Ngữ Âm không khỏi khó chịu.
“Bế em đi.

Trước đây anh đã từng hứa, sẽ không để chân em phải chạm đất, sẽ bế em đi cả một đời.” Cố Minh vỗ vỗ vào lưng cô trấn an rồi đi thẳng về xe ô tô đang đợi sẵn.
Đường Ngữ Âm không thể phản kháng, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Rầm!
Hàn Viễn đằng sau không biết từ lúc nào đã đấm móp cả cửa xe khách, sắc mặt âm trầm như bất cứ lúc nào cũng có thể gϊếŧ người vậy.
“Thiếu soái, bình tĩnh, đừng để lộ thân phận.” Trợ lý bên cạnh thấy không ổn vội vàng nhắc nhở Hàn Viễn.
“Tôi tự biết cân nhắc.

Cậu đi chuẩn bị theo lời tôi phân phó đi.” Hàn Viễn xua tay, đuổi nam trợ lý kia đi.
“Vậy thiếu soái cẩn thận, tuyệt đối đừng vì kích động mà để lộ thân phận.” Trợ lý nói xong liền vội vã đi chuẩn bị.
Nếu thật sự là đúng như chị dâu trù tính, vậy thì Cố Minh lần này sợ là phải chịu khổ rồi.

Sau nửa tiếng ngồi trên xe, Đường Ngữ Âm đã về đến biệt thự riêng của Cố Minh.
“Em xuống đi.

Mặc dù bây giờ có hơi rắc rối, nhưng anh sẽ sớm công bố thân phận của em, để em có thể đường đường chính chính, sánh bước bên anh.” Cố Minh đỡ tay cô, vừa đi vừa nói.
Lúc này, ánh mắt Đường Ngữ Âm bỗng quét đến một góc tường ở hoa viên.

Một mảnh áo đen lộ rõ trên nên tường trắng.
Bọn người này, còn có thể trốn một cách hời hợt hơn nữa không vậy?
“Sao vậy?” Cố Minh thấy cô mất tập trung liền dò hỏi.
“Không sao.”
“Anh biết, hiện giờ giữa em và anh không còn được như trước nữa.

Nhưng em yên tâm, anh sẽ cố gắng bù đắp cho em những mất mát ấy, sẽ không để em chịu khổ lần nữa đâu.” Cố Minh đưa tay, kéo cô vào lòng, ôm chặt..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play