Trên boong tàu.
“Long Mặc Thâm, anh đợi em sao?” Đường Ngữ Âm tiến lại gần sau lưng người con trai đang quay mặt về phía biển.
“Nói chuyện xong rồi?” Long Mặc Thâm quay lại, đưa tay kéo cô lại gần.
“Không giận nữa sao?” Đường Ngữ Âm cười khúc khích.
“Không giận.”
“Hehe, em biết ngay mà, chồng em mới không giận dỗi vô cớ như vậy.”
“Vô cớ? Em tự mình hành động đã là cái cớ lớn nhất rồi đấy.” Long Mặc Thâm lạnh lùng liếc nhìn cô gái.
“Được rồi mà, lần sau sẽ nói với anh trước.”
“Chị dâu!” Tiếp gọi của Phương Kì vọng lại từ xa.
“Phương Kì? Xong chuyện tôi giao chưa?” Cô theo phản xạ, quay người về phía sau.
“Xong hết rồi, đảm bảo không để lộ cái gì.” Phương Kì tị mãn vỗ ngực.
“Được rồi, cậu không muốn vị trí gia chủ này thật sao?” Đường Ngữ Âm gật gù khen ngợi.
“Không cần, năm xưa ông ta gϊếŧ chết cha mẹ em, em chỉ đơn thuần là muốn trả thù.

Vị trí này căn bản là không cần.”

“Ừm.

Nếu thay đổi ý định thì nói, tôi giúp cậu đoạt lại vị trí đó.”
“Được, em còn chút chuyện xử lý trước, hai người tiếp tục, không làm phiền nữa.”
Phương Kì nói rồi quay người chạy mất hút.
“Thằng nhí này, lúc nào cũng hấp tấp như vậy.

Chồng à, anh nói xem, liệu còn của chúng ta sau này liệu có giống cậu ta không đây, nếu thật sự giống cậu ta chắc em cả ngày chỉ ăn rồi đi xử lý rắc rối của nó mất.”
“Con của anh sao lại giống cậu ta? Em cắm sừng anh?” Long Mặc Thâm sửng cồ nhìn cô gái.
“Anh lại nghĩ gì đấy hả, cha mẹ sinh con trời sinh tính, anh quản được sao?”
“Là anh suy nghĩ không chu đáo.” Anh đưa tay, kéo cô vào trong lồng ngực.

“Ngoài này lạnh đừng để bị cảm.”
Cứ như vậy hai người cùng đứng tại nơi đó, nơi những vì sao tỏa sáng lấp lánh, nói chuyện về tương lai, về cuộc sống gia đình, về cả những điều mà cả hai coi là hạnh phúc.

“Oaaa, cuối cùng cũng về đến nhà rồi, em mệt chết mất.”
Vừa vào nhà, Đường Ngữ Âm dã nằm lăn ra sofa, than vãn.
“Nếu mệt còn cố đi làm gì?” Long Mặc Thâm nâng đầu cô dậy, đặt lên chân mình rồi cầm tay cô lên xoa bóp.
“Bởi vì em thích đó.

Thích nên mới đi chứ.”
Vừa nắm chưa nóng chỗ thì điện thoại Đường Ngữ Âm đã rao vang inh ỏi.
Nhìn số điện thoại gọi đến, Đường Ngữ Âm bỗng tái mặt.

“Chồng à, em có linh cảm không hay lắm.”
Quả nhiên…
“Cậu nói đi tập huấn quân sự?” Đường Ngữ Âm sốc đến mức há hốc miệng.

“Đúng rồi, Cậu nghỉ học lâu quá nên không biết, trường đã có kế hoạch từ nửa thàng trước, đều đã phổ biến cho bọn mình xong hết rồi, chỉ còn mình cậu thôi.”
“Lớp trưởng đại nhân, mình không đi không được sao?” Cô bắt đầu rêи ɾỉ.

Với cái thể lực trói gà không chặt này của cô làm sao đi huấn luyện được.
“Không được, đây là bắt buộc.

Sáng mai là khỏi hành rồi, cậu mau chuẩn bị đi.” Nói xong, lớp trưởng phũ phàng dập máy.
“Aaa, chồng ơi, em không muốn đi đâu.” Cô bắt đầu lăn ra ăn vạ anh.
“Ngoan, đi nửa tháng rồi về, để em luyện tập thể chất luôn.” Anh không những không mắng mà còn nhẹ nhàng vỗ về cô.
“Em không đi đâu.

Vừa khỏi bệnh xong đã phải đi huấn luyện rồi.

Anh có quen người trong quân đội còn gì, hay là anh xin giúp em đi.” Đường Ngữ Âm vẫn không nghe, tiếp tục kêu gào.
“Không được.

Cho dù anh có quen thì cũng không xin được, đây là chương trình bắt buộc của bọn em, không đi không tốt nghiệp được đâu.” Long Mặc Thâm tiếp tục khuyên nhủ cô gái.
“Nhưng em sẽ nhớ anh.”
“Vậy anh sẽ đến thăm em thường xuyên.”

“Hức, không muốn đâu.” Cô lại bắt đầu phụng phịu.
“Ngoan.

Bây giờ anh đi sắp xếp đồ đạc cho em.

Ngày mai tự mình đưa em đi, có được không?” Long Mặc Thâm vẫn không hề nóng nảy, vẫn một mực ôn nhu với cô.
“Nhưng mà…”
“Được rồi, em không đi sau này không tốt nghiệp được thì sao.

Còn mấy tiếng nữa là sáng rồi, em đi nghỉ đi, anh giúp em chuẩn bị hành lý.” Nói xong, Long Mặc Thâm nhấc bổng cô lên, bế một mạch vào giường rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống.
“Anh không ngủ với em sao?”
“Ngoan, anh chuẩn bị xong liền vào ngủ với em.

Em ngủ trước đi.” Anh hôn cô một cái, cẩn thận đắp chăn cho cô rồi mới đi ra ngoài, khép cửa lại..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play