Sau khi xử lý xong vụ cửa Long Thành Hiên, Đường Ngữ Âm được Phương gia chủ mời vào phòng nói chuyện riêng.
“Việc hôm nay, thật sự rất cảm ơn thiếu phu nhân đã ra tay cứu giúp, không thì sợ là cái mạng già này cửa tôi cũng chẳng giữ được rồi.”
“Ngài khách khí rồi, đây vốn là bổn phận của y sĩ như tôi mà.”
“Kể ra cũng may, lúc đó cô lại vừa vặn mang theo kim châm bên mình, nếu không phải vì cô là y sĩ, lão già này cứ ngỡ là có người sắp đặt trước ấy chứ.” Phương gia chủ nói một câu đầy thâm ý.
“Haha, làm sao có thể, thân là người chữa bệnh, đến cả chút dụng cụ tùy thân dùng lúc khẩn cấp cũng không có, làm sao xứng với cái danh y sĩ này được.” Đường Ngữ Âm khách khí đáp lại, vờ như không hiểu được ngụ ý trong câu nói kia của Phương gia chủ.
“Là vậy sao…”
“Tôi có thể hỏi một chút không?”
“Mời.”
“Không biết Phương gia chủ định xử lý Long Thành Hiên thế nào?”
“Chuyện này sao? Long gia tuy lớn, nhưng Phương gia chúng tôi cũng không dễ chọc.

Tốt nhất là sẽ cấm Long nhị thiếu xuất hiện trên mọi nền tảng đấu giá của Phương gia chúng tôi, đó là vì đã lấy cắp bảo vật gia truyền của Phương gia này, còn về việc cậu ấy hạ độc tôi, vẫn nên để cho gia chủ Long gia xử lý vậy.” Phương gia chủ khẽ lắc đầu, trả lời Đường Ngữ Âm.
“Vậy được rồi, cảm ơn vì đã giải đáp.”
“Dù sao thì cô cũng đã cứu tôi khỏi cửu môn quan, ít ra cũng nên có chút quà đáp lễ chứ?”
Phương gia chủ phất tay một cái, ngay lập tức người hầu đem vào một hộp lớn.

“Thiếu phu nhân xem thử, quà đáp lễ này có hợp với người không?”
Đường Ngữ Âm theo lời, mở hộp ra, vừa lật miếng vải phủ lên, sắc mặt cô bỗng khựng lại một chút.
Long Quật Chi Khởi?
“Thế nào? Quà đáp lễ này không làm thiếu phu nhân thất vọng chứ?” Phương gia chủ tươi cười.
Đường Ngữ Âm trầm mặc trong chốc lát rồi lại cười tươi.
“Không thất vọng, thậm chí còn rất hợp ý.”
“Hợp ý là tốt, hợp ý là tốt rồi.” Phương lão gia cười khà khà, ra điều hài lòng lắm.
“Vậy Phương lão gia nghỉ ngơi trước, chống tôi đang tìm tôi rồi.

Món đồ này tạm thời để lại đây, hôm nào sẽ cho người đến lấy sau.”
Cô đứng lên cúi chào Phương gia chủ rồi rời đi.

Phương gia chủ nhìn theo bóng lưng Đường Ngữ Âm, trong mắt lóe lên thứ ánh sáng lạ kì.
“Lão gia, cứ để cô ta như vậy mà rời đi sao? Rõ ràng người hạ độc cũng là cô ta…” Vị quản gia kế bên tức đến đỏ bừng mặt.
“A Hách, cẩm thận mồm miệng.

Chuyện ngày hôm nay, không được tiết lộ cho ai biết cả.”
“Nhưng…”
“Im lặng.

Tranh đấu gia tộc của Long gia, há nhưng người như chúng ta lại có thể động tới, huống hồ ý tứ của người ta đã rõ ràng như vậy, chính là muốn đổ tội cho Long Thành Hiên kia, cậu có thể phản kháng lại sao? Cho dù cậu đối chọi được với Long gia, vậy cậu có thể đối chọi với Vân gia hùng mạnh sau lưng cô ta không? Nói tóm lại, chuyện này hôm nay nữa chữ cũng không được tiết lộ.

Nếu như tôi nghe có người thứ ba nhắc đến, vậy thì cha mẹ cậu cứ chờ nhặt xác cậu đi.” Phương lão gia hừ lạnh.
“Chuyện này Phương Kì thiếu gia…”
“Có.

Thậm chí nếu như ta không lầm thì chính tay nó hạ độc ta đấy.

Dù sao mẹ nó cũng chết dưới tay ta, hận cũng phải thôi.

Có điều… nó không nhởn nhơ được lâu nữa đâu.

Sớm muộn gì cũng bị Phương Du nắm chặt trong lòng bàn tay mà thôi.

Đến lúc đó ta còn sợ không trị được nó sao?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play