“A… Em biết phải làm sao với anh đây? Sao anh thích xuyên tạc sự thật như vậy hả?” Đường Ngữ Âm vỗ trán, mặt đầy bất lực.

“Bỏ đi, anh với em không nhắc lại chuyện này nữa, anh đi mua đồ với em.


Cô phủi tay đứng dậy, kéo anh đi.


“Em lại định bày trò gì nữa vậy?”
Đường Ngữ Âm cùng Long Mặc Thâm đến một cửa hiệu quần áo sang trọng, ấn anh ngồi xuống rồi chạy đi lựa đồ.

“Hehe, bí mật.


Nhìn cô chạy đi, anh không thể ngăn cản, cũng không thể trách mắng, chỉ có thể nhìn theo mà thở dài.

Cơ thể vừa ổn định một chút đã chạy loạn như vậy, xem ra phải dạy bảo cô ấy nhiều hơn mới được.

Sau một hồi đắn đo, Đường Ngữ Âm lấy một bộ âu phục trắng toát đem ra cho anh mặc thử.

“Đẹp đẹp đẹp, chốt bộ này.

” Đường Ngữ Âm mắt sáng rực nhìn nam nhân trong bộ âu phục kia, miệng cười hí hửng.

“Xác định là chỉ lấy bộ này?” Long Mặc Thâm tiến lại gần cô, cúi sát mặt ôn nhu hỏi.

“Không thì sao?”
“Không muốn nhìn anh mặc thêm bộ khác à? Dù sao chồng em bây giờ cũng đang trong thời kì nhan sắc đỉnh cao đấy, không ngắm nhiều chút có phải hơi phí không?” Long Mặc Thâm vẫn chưa từ bỏ ý định, trực tiếp bế cô đặt lên đùi mình.

“Biết làm sao đây, em chính là không muốn bộ dạng đẹp đẽ của anh bị người ta nhìn thấy đấy.

” Cô vòng một tay qua cổ anh, ghé sát vào tai anh trả lời.

“Vậy mua hết đống này, về nhà anh mặc cho một mình em xem?” Long Mặc Thâm nói xong liền giữ lấy sau cổ, nhẹ ngàng đặt lên môi cô một nụ hôn.

“Không cần đâu, chọn bộ này được rồi.

Đây là một bộ với cái váy của em, anh đợi em chút, em đi thay.

” Cô hôn anh một cái rồi hăm hở đi vào phòng thử đồ.

Loay hoay một lúc lâu, Đường Ngữ Âm mới mặc được chiếc váy dạ hội lên người.

Nhưng có một vấn đề đó là cô không thể kéo được khóa áo đằng sau lên a…
Lúc nãy vì muốn có không gian riêng tư nên Long Mặc Thâm đã cho tất cả nhân viên ra ngoài, bây giờ trong phòng chỉ còn mỗi mình anh ấy…
“C, Chồng à?” Đường Ngữ Âm ló đầu ra khỏi rèm che, nhìn Long Mặc Thâm đang chăm chú làm việc trên máy tính, khẽ gọi.

“Sao vậy? Cơ thể không thoải mái sao?” Vừa nghe tiếng gọi, Long Mặc Thâm lập tức buông máy tính ra, đứng dậy tiến về phía cô gái.

“Không có, muốn nhờ anh kéo hộ khóa này.


Long Mặc Thâm vén rèm ra, trực tiếp bước vào bên trong phòng thử đồ.

“Vợ à, em có thể chọn bộ khác được không?” Long Mặc Thâm vừa kéo khóa, vừa ngắm nhìn cô gái của mình trong gương.

“Sao vậy?”
“Em đang chọn đồ cho buổi đấu giá sắp tới đứng không? Vậy thì phải thay bộ khác.

” Long Mặc Thâm tuyên bố như chém đinh chặt sắt.

“Gì chứ, bộ này không đẹp sao? Nó là một cặp với bộ đồ anh đang mặc đấy.

” Cô bắt đầu phụng phịu, rõ ràng là mặc lên đẹp như vậy, tại sao không cho cô mặc chứ?
“Rất đẹp, nhưng vì nó đẹp nên anh không muốn cho em mặc.

Anh ghét nhất chính là ánh mắt của đám nam nhân kia nhìn em…”
“Được rồi, vậy em chọn bộ khác.

” Đường Ngữ Âm vô lực phản kháng chỉ có thể gật đầu thỏa hiệp.

“Không được, vợ anh đẹp như vậy, chắc chắn là thay bộ nào cũng như nhau thôi.

” Long Mặc Thâm dựa đầu lên vai Đường Ngữ Âm, bắt đầu nỉ non.

“Vậy cho nên?”
“Chúng ta không đi nữa”
“Anh đừng có mơ!” Đường Ngữ Âm một tay đẩy Long Mặc Thâm ra.

Tên này vừa ăn quả ngọt một chút đã bắt đầu trèo lên đầu lên cổ cô ngồi rồi đúng không?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play