Nghe được lời đó cả bọn liền khẽ thả lỏng, nhưng cũng không dám quá chủ quan, ai mà biết được cái thứ quỷ quái đó còn quay lại hay không, hay biết đâu nó còn ẩn núp ở xó xỉnh nào đó xa xa thì sao.
Với phương châm cẩn tắc vô áy náy, tên du côn Khúc Bạch, chẳng những không thu hồi Diệt Thần nỏ mà còn lấy ra thêm vài chục cây Xuyên Tâm tiễn, sau đó điều chỉnh Diệt Thần nỏ qua chế độ bắn liên tiếp.
Cả bọn nhìn Diệt Thần nỏ trong tay Khúc Bạch liên tục biến đổi hình dáng thì há hốc cả mồm ra.
Khúc Bạch thấy thế thì khinh bỉ nhìn bọn Lâm Đĩnh nói.
-Hài! Một đám nhà quê, chưa thấy qua cơ quan biến hình bao giờ sao? Một vị cơ quan thuật sĩ hợp cách chính là phải xem tác phẩm trong tay hắn có được đầy đủ hai loại công năng cơ bản chính là biến hình và kết hợp không đã.
Biến hình thì đơn giản, chính là có tác dụng làm thay đổi hình dạng và công năng của món cơ quan đó, ví dụ như cùng một món vũ khí nhưng trong tay người dùng đao thì biến thành đao, trong tay người dùng kiếm thì biến thành kiếm hoặc trong tay người dùng thương thì biến thành thương, nói đơn giản chính là biến đổi theo ý muốn của người sử dụng, đương nhiên anh Bạch nhà ta còn chưa đạt đến trình độ đó, về luyện thêm vài trăm năm nữa thì may ra.
Kết hợp chính là một chức năng, và là một tiêu chí để đánh giá tay nghề của một vị Cơ quan thuật sĩ, chức năng này quyết định khả năng tăng cấp và ứng dụng của món vũ khí đó, ví dụ như một món pháp khí cấp thấp ngươi sử dụng không vừa tay nữa, muốn đổi qua pháp bảo cấp cao sài cho sướng.
Giống như một tay nhà giàu mới nổi dùng súng ngắn chơi hoài chán, đổi qua AKA 47 bắn chơi cũng vẫn chán, bản chất thì vẫn là súng mà thôi có chơi nữa thì cũng chán như con gián, có tiền có quyền mà, tự dưng lại muốn nếm thử cảm giác sài tên lửa đạn đạo nó thế nào, mà lại tiếc mấy khẩu súng cùi trong tay!
Khả năng kết hợp chính là nhằm vào điểm này.
Muốn đổi một món vũ khí cấp cao hơn, nhưng lại tiếc cái món vũ khí cấp thấp kia, không sao, chỉ cần có công năng kết hợp thì hay rồi, ngươi có thể tự mua tài liệu về mà tăng cấp cho cái món vũ khí cấp thấp kia, kiểu như biến một khẩu AKA thành máy bắn rocket, nhanh, gọn, lẹ, đương nhiên tài liệu cũng là một vấn đề, đủ để ấy tên nhà giàu mới nổi rỗng túi.
Hoặc giả trong tay ngươi đã có một món vũ khí đẳng cấp cao, nhưng vô tình thu được một món cơ quan có đẳng cấp thấp hơn, bỏ thì vương mà thương thì tội, cũng không sao chỉ cần nó có công năng kết hợp, vậy thì nó có thể kết hợp với món vũ khí đẳng cấp cao kia, tạo thành một loại cơ quan phụ trợ gia tăng uy lực cho vũ khí, kiểu như kết hợp súng đạn với máy bắn rocket thành xe tăng chẳng hạn, đương nhiên muốn đạt đến trình độ đó thì phải là Cơ quan đại sư cấp truyền thuyết thì may ra, anh Bạch nhà ta có lẽ cũng vô duyên đạt tới luôn.
Nghe thằng cha Khúc Bạch giả thích xong cả bọn mới hoàn toàn hiểu ra, cây Diệt Thần nỏ này là một loại hàng cấp thấp, với tay nghề của Khúc Bạch mà muốn tạo ra được một món vũ khí biến hình chân chính thì có chút khó khăn, nhưng hơi cải tạo lại một chút về khả năng cơ bản của vũ khí, thì hắn cũng miễn cưỡng làm được, cho nên mới có Diệt Thần nỏ phiên bản liên thanh.
Với Diệt Thần nỏ phiên bản liên thanh này, theo lời Khúc Bạch thì uy lực chưa bằng được 1/100 lúc phát động bắn đơn thể, nhưng cũng không phải thứ thân thể huyết nhục bình thường có thể chống lại được, huống chi đã gọi là liên thanh, thì trong một phút nó có thể bắn ra cả trăm mũi tên, uy lực mỗi mũi tên chỉ sợ không thua gì súng đạn ở thế giới của Lâm Đĩnh.
Cho nên khi Khúc Bạch lấy ra món đồ này thì ngay cả bọn Trương Bình Phàm cũng lạnh cả mình, thầm cầu nguyện ấy tên xui xẻo nào đó.
Cả bọn tiếp tục đi về phía trước một cách chậm rãi, cho đến cuối ngày cũng không gặp phải mối nguy hiểm gì khác, rốt cuộc cũng đến được một con suối nhỏ, mọi người sau đó thương lượng một chút liền quyết định ở chỗ này nghỉ ngơi.
Trải qua cả một quãng đường nơm nớp lo sợ, do lần đánh lén của quái vật không biết tên, cuối cùng cũng sắp được nghỉ ngơi, mọi người đều không tự chủ có chút buông lỏng cảnh giác, nên không cảm giác được có một hồi nguy cơ đang đến gần.
Ngay khi bọn Lâm Đĩnh quyết định ở đây chuẩn bị mở ra cơ quan, cùng với trận pháp cảnh giới thì một tiếng rít phá không truyền đến từ trên đỉnh đầu khiến cả bọn biến hẳn sắc mặt.
Trương Bình Phàm hét lớn.
-Cẩn thận, mau tản ra nhanh !
-Chíu! Chíu!... phập phập,….
Một trận mưa tên không hề có chút dấu hiệu báo trước nào đột nhiên phủ xuống đầu bọn Lâm Đĩnh, thời cơ phải nói là cực kì chuẩn xác.
Cũng may nơi này là rừng rậm sương mù, cái gì có thể thiếu chứ cây cối thì không thể thiếu được, cả bọn nhanh chóng lăn tròn, trốn vào sau những gốc cây gần mình nhất.
Phập, phập, chíu, chíu….
Sau một đợt mưa tên qua đi, khung cảnh xung quanh là một mảnh tan hoang, trận mưa tên bất chợt vừa rồi đã hoàn toàn cày nát khu vực cả bọn vừa đứng, xung quanh là chi chít mũi tên, cũng may đám Lâm Đĩnh tu vi không thấp, phản ứng cũng coi như là nhanh nhạy, thế nên chỉ mỗi Khúc Bạch tu vi thấp nhất là bị thương nhẹ, tay trái dính một mũi tên đau đến méo mặt, đó cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh, bởi vì chỉ chậm một chút thôi đảm bảo trên người anh chàng sẽ bị đục lỗ chỗ như cái rổ.
Không đợi bọn Lâm Đĩnh hồi phục tinh thần, thì từng tiếng hô giết từ phía sương mù đằng xa đã ập đến.
Mộng Lan nhìn cửu diệu la bàn trong tay mà mặt mũi nghiêm trọng nói.
-Mọi người cận thận, chúng ta bị bao vây rồi, đối phương ít nhất có đến hai mươi người, tất cả cẩn thận.
Nghe thế Trương Bình Phàm, Vô Danh liền mặt mũi liền trở nên khó coi, hiển nhiên đối phương đã có dự mưu mà đến, vậy mà bọn hắn lại không phát hiện ra chút nào.
Trong lúc nguy cấp Trương Bình Phàm liền nói.
-Tất cả chuẩn bị chiến đấu, tùy thời chuẩn bị phá vây, nhất thiết đừng để rớt lại!
Nghe Trương Bình Phàm nói thế cả bọn chỉ gật đầu biểu thị đồng ý, lúc này là lúc sống chết trước mắt, nói nhiều chỉ tổ chết nhanh hơn.
Lúc này thì bọn người phục kích đã tiến vào tầm mắt để có thể thấy được, cầm đầu chính là một tên đại hán cao lớn, vai u bắp thịt, tay cầm trường đao, mặt mũi nang ác, ánh mắt tàn bạo nhìn về phía bọn Lâm Đĩnh như muốn ăn tươi nuốt sống bọn hắn vậy.
Theo sau hắn chính là năm, sáu tên khác, đều mặc một loại trang phục đồng nhất, thân mang khinh giáp, tay cầm trường đao, ánh mắt tên nào tên nấy cực kì âm độc, khát máu, theo sau tên đại hán kia xông thẳng về phía bọn Lâm Đĩnh.
Trương Bình Phàm thấy thế liền hét lớn một tiếng, không chút do dự xách trường đao từ chỗ ẩn náu xông ra.
Cái thân thể trông có vẻ mập mạp nặng nề đó, ấy vậy mà trong nháy mắt đã lấy một tốc độ khó tin xông đến chỗ tên thủ lĩnh, sau đó vận hết mười hai thành công lực trảm ra một đao mang theo khí thế lôi đình vạn quân.
Thanh đao trong tay Trương Bình Phàm dưới tác dụng của chân khí liền sáng rực lên, tin tưởng nếu có bất kì vật gì chắn ngang trước mặt Trương Bình Phàm lúc này cũng sẽ bị hắn chém thành hai đoạn.
Tên thủ lĩnh đối diện đột nhiên thấy một thằng béo, vẻ mặt hùng hổ dọa người nhảy ra, vốn tưởng thằng mập đối diện kia thấy bên mình người đông thế mạnh định nhảy ra nói nhảm gì đó.
Nhưng cảnh tượng khóc lóc, cầu xin trong tưởng tượng chưa thấy đâu, thì đã thấy một đao mang theo một cỗ khí thế khủng khiếp chém tới.
Tên thủ lĩnh đối diện thấy vậy thì biến hẳn sắc mặt, hắn ta liền biết ngay kẻ đến tu vi không tầm thường, lúc này lùi lại thì đã không kịp nữa, chỉ là hắn cũng không hề có chút nao núng hay sợ hãi nào, ngược lại chiến ý trong người càng bốc lên hừng hực.
Tên thủ lĩnh cũng hét dài một tiếng sau đó dồn hết công lực toàn thân cũng bổ ra một đao.
Hai dải sáng nhìn như hai dải lụa đẹp mắt, nhưng khi va chạm lại như hai ngọn núi đụng nhau vậy, “choang…oang oang…”.
Trương Bình Phàm và tên thủ lĩnh đối diện đều khẽ rên một tiếng rồi đồng thời lui lại vài bước, hai tay đều gần như mất đi cảm giác, khí huyết trong người chấn động dữ dội.
Nói thì chậm nhưng thực tế sự việc xảy ra chỉ trong vài giây mà thôi, từ lúc Trương Bình Phàm xông ra, bọn Vô Danh và Lâm Đĩnh cũng đã ngay lập tức theo sau.
Khi Trương Bình Phàm vừa lùi lại, thì Lâm Đĩnh và Vô Danh cũng đã vượt qua xông tới phía trước, cả hai đều biết đánh rắn phải đánh dập đầu, nếu có thể giết tên thủ lĩnh, thì đối phương không công cũng tự phá.