Sáng sớm hôm sau khi mặt trời vừa lên, cả bọn đã được lệnh triệu tập đến trước đài dịch chuyển.
Ánh nắng buổi sáng chan hòa và ấm áp chiếu xuống mặt đât, khẽ xua tan đi từng đợt khí lạnh của màn đêm u ám, vạn vật như bừng sáng chào mừng một ngày mới bắt đầu, xa xa những chú chiu líu lo cất tiếng hát một cách hăng say……. nói chung là một khung cảnh yên con mợ nó bình!
Chỉ là trước đài dịch chuyển ở cái quân doanh tạm thời này, từng đội tu sĩ thân mang khinh giáp, lưng đeo đủ loại binh khí, khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc và kiên nghị, im lặng sắp thành từng đội xếp hàng chờ đợi đến lượt dịch chuyển, một không khí im ắng và áp lực đến khác thường, không ai nói với nhau câu nào, những tu sĩ này chỉ lặng lặng đứng đó, chờ đợt phút giây định mệnh của cuộc đời đến gần.
Sống cố nhiên là tốt nhất, nhưng nếu bắt buộc phải chết, vậy thì ít ra cũng phải làm ra một cái chết thật oanh liệt, bước vào cái đài dịch chuyển kia, chính là bước chân vào một thế giới khác, một thế giới “lấy giết chóc để sinh tồn”.
Từng đợt tu sĩ nối gót nhau vào đài dịch chuyển một cách trật tự và im lặng, bọn Lâm Đĩnh và Trương Bình Phàm cũng đã bước đến mép đài dịch chuyển, cả đám khẽ quay lại liếc nhìn nhau trao đổi một ánh mắt, sau đó khẽ hít sâu một hơi quyết đoán bước vào đài dịch chuyển.
Ánh sáng trận pháp dịch chuyển lóe lên, những thân ảnh trên đó liền biến mất, một nhóm lại một nhóm cứ thế bước vào, giường như là vĩnh viễn lặp đi lặp lại vậy.
Thời gian dường như đọng lại trong tâm thức của Lâm Đĩnh, tuy không phải là lần đầu tiên sử dụng đài dịch chuyển, nhưng cái cảm giác đó phải nói là quả thật rất khó chịu, giống như chúng ta bị xay tàu xe liên tục mà không có một phút giây nào ngừng nghỉ vậy.
Cũng may cái cảm giác đó cũng không kéo dài lâu, ánh sáng khẽ lóe lên, bọn Lâm Đĩnh lập tức xuất hiện ở một khu vực nào đó trong rừng rậm Sương Mù.
Còn tại sao bọn hắn có thể lập tức biết ngay là đã đến mục tiêu, là bởi vì cái khu rừng này quả thật quá dễ nhận biết, bốn phía xung quanh chính là một lớp sương mù mờ ảo, lấy thị lực của tu sĩ Phàm cảnh bình thường mơ hồ có thể dò xét phạm vi mười mét, xa hơn chính là một mảnh trắng xóa, ngay cả Lâm Đĩnh thể chất được cải tạo hơn xa thường nhân cũng chỉ có thể lờ mờ thấy được cảnh vật ở hai mươi mét xung quanh mà thôi.
Dịch chuyển lần này khác với những lần trước, chính là một lần dịch chuyển tùy cơ, chứ không phải là một loại dịch chuyển giữa hai điểm cố định.
Bọn Lâm Đĩnh vừa đến nơi này, điều đầu tiên chính là, rút ra vũ khí đề phòng xung quanh, cả bọn không lập tức di chuyển mà sau một hồi bàn bạc liền tản ra thành một vòng tròn, mỗi người đều đứng cách nhau mười mét, nơi cực hạn thị lực có thể nhìn thấy, rồi bắt đầu dò xét khu vực xung quanh.
Đến khi hơi rõ ràng được địa hình khu vực xung quanh, cả bọn liền chọn một nơi kín đáo gần đó tụ lại bàn bạc.
Trương Bình Phàm với tư cách là đội trưởng tạm thời liền mở lời đầu tiên.
-Hoàn hảo, khu vực xung quanh chúng ta ít ra hiện thời không có phát hiện quân địch, ta kiến nghị chúng ta tạm thời không nên di chuyển, ở lại nơi này bố trí phòng vệ, đả tọa loại bỏ di chứng của đài dịch chuyển, sau đó tìm hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh rồi mới định ra kế sách hành động, đó là ý kiến của riêng ta, mọi người nếu có thượng sách gì đó thì cũng có thể nêu ra để anh em cùng bàn bạc!
Nghe Trương Bình Phàm nói thế Vô Danh và Mộng Lan hơi suy nghĩ một chút rồi đồng loạt lên tiếng.
-Ta đồng ý với Trương béo, chúng ta mới đến còn chưa quen thuộc hoàn cảnh, trước tiên cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đã, sau đó mới có hành động mới, chuyện này quan hệ trọng đại, liên quan đến tính mệnh mọi người ở đây, đi sai một bước chính là vạn kiếp bất phục.
Mộng Lan:
-Ta cũng đồng ý với Trương Bình Phàm và Vô Danh, cái Chiến tranh thí luyện này không phải là chuyện đùa, cần ổn trọng, chắc chắn mới có vài phần sinh cơ, không cầu nôn nóng giết địch lập công, chỉ cầu bình ổn vững chắc là được rồi.
Lâm Đĩnh và Khúc Bạch
-Chúng ta không có ý kiến!
Sau khi nhất trí Mộng Lan và Khúc Bạch liền liên thủ bố trí một ít trận pháp, và cơ quan cảnh giới đơn giản và giám sát ở xung quanh.
Tuy mấy cái cơ quan và trận pháp này không phải loại hàng đỉnh giai siêu cấp gì, nhưng để cảnh giới báo động có lẽ đã dư sài.
Nghỉ ngơi đả tọa hết một canh giờ, đến khi cả bọn hồi phục gần trăm phần trăm công lực, mọi người lại lần nữa bàn bạc, cuối cùng quyết định chính là từ từ tiến về phía trước, đề cao cảnh giác, tùy cơ ứng biến.
Trương Bình Phàm chính là kẻ tu vi cao nhất, kinh nghiệm coi như cũng coi như lão luyện nên sẽ là người đi đầu tiên dò đường, điều này làm cho Lâm Đĩnh trốn ở một bên âm thầm thờ phào một hơi.
Trong chiến tranh người đối mặt với nguy hiểm sớm nhất, không nghi ngờ gì chính là lính trinh sát, cho dù có chết cũng là kẻ chết đầu tiên à!
Lâm Đĩnh ta đây vốn là kẻ gan bé, nói trắng ra chính là nhát gan, sợ chết, tuy nói ra có vẻ hơi thiếu đạo đức, nhưng sự thật thì vẫn là sự thật, có cho ta đi trước dò đường thì ta vẫn sẽ sợ như thường!
Mộng Lan đi phía sau cách Trương Bình Phàm 10m, trong tay cầm Cửu Diệu la bàn, theo lời nàng ta thì cái la bàn này là một món pháp khí cấp thấp, nhưng có rất nhiều công dụng, nó chính là một trong những chỗ dựa vào của Mộng Lan, cái la bàn này có một công dụng rất có ích cho bọn Lâm Đĩnh trong hoàn cảnh này.
Đó chính là công năng dò xét khí tức sinh mệnh, theo như lời Mộng Lan thì cái Cửu Diệu la bàn này có khả năng phát hiện ra bất cứ sinh mệnh thể nào trong bán kính 30m, bình thường thì công năng này tác dụng có hạn, nhưng khi đến rừng rậm sương mù này nó chính là món đồ cứu mệnh, chỉ là nó chung quy nó cũng chỉ là một loại pháp khí cấp thấp mà thôi, không có khả năng hoàn toàn phân biệt rõ ràng sinh mệnh thể đó là người hay vật, hơn nữa nếu đối thủ có tu luyện thần thông ẩn dấu khí tức, hoặc bảo vật cùng loại thì cũng có thể tránh được Cửu Diệu la bàn điều tra.
Lâm Đĩnh, Vô Danh, Khúc Bạch ba người ăn ý tạo thành hình tam giác bảo hộ Mộng Lan vào giữa.
Mọi việc dường như đang diễn ra rất thuận lợi thì đột nhiên Cửu Diệu la bàn trong tay Mộng Lan khẽ chấn động, rồi nổi lên một ít ký hiệu kỳ quái, vừa nhìn thấy cảnh đó thì sắc mặt Mộng Lan liền biến đổi.
Nàng ta liền lập tức hét lên.
-Trương mập, cẩn thận! Bên trái, phía trước!
Trương Bình Phàm đang đi đằng trước nghe vậy tâm thần sắc mặt trầm xuống, không chút do dự liền đạp mạnh dịch qua một bên.
Ngay lúc Trương Bình Phàm vừa dịch qua, một cái bóng mờ ảo màu trắng với một tốc độ cực kì nhanh chóng xẹt qua nơi hắn vừa đứng, lưu lại tứng chuỗi tàn ảnh trong không khí, tốc độ phải nói là cực kì khủng bố, với tu vi Phàm cảnh tầng chín của hắn vậy mà cũng chỉ có thể thấy lờ mờ được đó là một sinh vật màu trắng mà thôi.
Không đợi cả bọn phản ứng lại, cái bóng mờ đó sau khi vồ hụt lại lần nữa biến mất trong màn sương mù.
Bọn Lâm Đĩnh đứng phía sau Trương Bình Phàm khá xa, vừa lúc chứng kiến được toàn bộ quá trình, không nói hai lời tất cả liền nâng cao binh khí, đề cao cảnh giác, bảo hộ Mộng Lan từ từ tiến tới hội họp cùng Trương Bình Phàm.
Trương Bình Phàm vừa rồi cũng là đáy lòng nổi lên một trận ác hàn, nếu như không có Mộng Lan cảnh báo từ trước, lấy thị lực của hắn có lẽ đã không kịp phản ứng lại đòn đánh lén của con quái vật kia rồi, cho dù không chết cũng phải lột một lớp da.
Không phải thực lực Trương Bình Phàm không đủ mạnh, mà là động tác của con quái vật kia quá nhanh, hơn nữa có lớp sương mù ở nơi đây ngăn cách tầm mắt, khoảng cách nhìn xa nhất cũng chỉ là mười mét mà thôi, chính là một nơi tuyệt hảo để đánh lén.
Khi cả bọn đã hội họp cùng một chỗ Mộng Lan liền lên tiếng hỏi:
-Các ngươi vừa rồi có thấy rõ được đó là cái gì không?
Bọn Vô Danh, Trương Bình Phàm, Khúc Bạch hai mắt nhìn nhau lắc lắc đầu.
Chỉ có Lâm Đĩnh với thị lực hơn xa thường nhân, trong một sát na kia mơ hồ thấy được hình dạng chân thực của con quái vật kia là gì, chỉ là hắn cũng không nắm chắc nên không nói ra mà thôi.
Nhìn Cửu Diệu la bàn trong lòng bàn tay mình Mộng Lan khẽ nhíu nhíu đôi mày.
Thấy cử động đó của Mộng Lan cả bọn không ai nhiều lời rất ăn ý đề cao cảnh giác, thậm chí thằng cha du côn Khúc Bạch còn vác hẳn ra đại sát khí Diệt Thần nỏ cầm sẵn trên tay.
Bọn Trương Bình Phàm, Vô Danh cũng nhao nhao lấy ra bảo vật phòng thân.
Ngay cả Lâm Đĩnh cũng âm thầm lấy ra tấm Thiên Lôi phù cầm sẵn trong tay đề phòng bất trắc.
Ngay khi cả bọn khẩn trương đến nỗi tim cũng sắp vọt lên cổ họng thì Mộng Lan lại lên tiếng.
-Được rồi! nó có lẽ đã rời đi rồi, ít ra thì Cửu Diệu la bàn của ta không còn cảm thấy khí tức sinh mệnh của nó quanh đây nữa.