Lâm Vân Vân nằm viện ba ngày rồi về nhà nghỉ ngơi.
Nhờ có Trần Giai Giai xử lí thỏa đáng, nhân chứng vật chứng đầy đủ, mấy thanh niên đánh người đều bị tạm giam, bố mẹ Lâm Vân Vân tìm đến nhà Ngô Phỉ bắt đền, bố Ngô Phỉ đánh cho Ngô Phỉ một trận lên bờ xuống ruộng ngay trước mặt bố mẹ Lâm Vân Vân, mẹ Lâm Vân Vân không đành lòng, nhưng nghĩ đến cảnh ngộ con gái mình gặp phải, bà cũng chẳng ngăn cản.
Hà Tri Hiểu gãy xương cánh tay trái, phải bó bột, phụ huynh nhà Lâm Vân Vân và nhà Lý Dư lần lượt đến thăm, mua rất nhiều đồ ăn ngon cho nó. Bố mẹ Lâm Vân Vân đích thân đến cửa cảm ơn Trần Giai Giai, nghe nói cô bạn thích chụp ảnh, bèn mua cho cô một chiếc máy cơ đời mới nhất.
Bằng một cách trời xui đất khiến, thế là Hà Tri Hiểu được sống cuộc sống trong mộng, gãy tay trái làm trễ nải việc bài tập, nhưng tay phải thì chẳng hề ảnh hưởng đến công cuộc ăn uống chơi điện thoại, bên gối là tủ đồ ăn vặt, đối diện giường là ti vi, nếu không phải bố mẹ không chịu nói chuyện với nó thì Hà Tri Hiểu chỉ muốn cứ sống như thế đến hết đời.
Ngày đó, đám Chu Hàn, Trương Mỹ Mỹ, Lý Dư và Trần Giai Giai đến nhà giải thích với bố mẹ Hà Tri Hiểu cả nửa ngày, sau khi họ đi, Hà Tri Hiểu lập tức bị bố mẹ chiến tranh lạnh, trừ lúc nó ầm ĩ ô a kêu la than đau ra thì thời gian còn lại đều ngó lơ nó.
Nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày, Hà Tri Hiểu trở lại trường được bạn bè hoan nghênh nhiệt tình, trong vòng năm phút, lớp thạch cao bó bột đã kín đặc hình vẽ lộn xộn.
Cuộc sống thật dễ chịu, trừ lúc đi vệ sinh cần các chị em hỗ trợ cởi quần, ngủ trong giờ rất dễ động phải cái tay què ra, thì mọi thứ còn lại đều rất ổn. Chu Hàn chủ động ghi vở đánh dấu trọng điểm lấy nước lấy đồ cho nó, nhóm chị em thì chủ động chạy vặt mua đồ đút cho nó ăn.
“Cậu thật sự không cần phải làm như vậy đâu,” Tri Hiểu nhìn bạn cùng bàn cần cù ghi vở, khuyên nhủ, “Tớ không ghi vở cũng không phải là vì tay không tiện…”
Chu Hàn trừng nó, không nói lời nào.
Tri Hiểu rất cạn lời! Nó cũng là người bị hại mà, sao ai cũng lạnh nhạt với nó vậy chứ!
“Cậu bơ tớ! Bố mẹ tớ cũng bơ tớ! Dương Quá tớ rốt cuộc đã làm gì sai!” Tri Hiểu không thể hiểu được.
Hà Tri Hiểu đáp: “Tức giận thôi, mẹ tớ nói tớ không biết sống chết, sớm muộn gì cũng bị đánh chết!”
Chu Hàn không ngẩng đầu: “Bố mẹ cậu đau lòng cho cậu, không muốn cậu bị thương, gặp phải nguy hiểm không mong cậu xông lên trước.”
“Đúng vậy, bố tớ nói thấy việc nghĩa hăng hái làm là đức tính tốt đẹp, nhưng bố hi vọng tớ không có tiền đồ một chút, bởi vì tớ vốn không có tiền đồ.”
“Vậy tại sao tớ bơ cậu?” Chu Hàn đột ngột xáp lại trước mặt nó.
Tri Hiểu lùi ra sau một bước, “Tại sao?”
“Cậu tự nghĩ đi!” Cậu lầu bầu, giọng rất chi là bực bội.
“Bởi vì cậu phải giúp tớ làm bài tập?”
Chu Hàn ném sách giáo khoa cho nó, xoay người đi lấy nước.
Tri Hiểu cạn lời hết sức, nhìn bóng lưng cậu: “Tớ đã nói một vạn tám nghìn lần rồi! Bà đây không làm bài tập chưa bao giờ là vì gãy tay!”
Trần Giai Giai đưa lưng về phía Hà Tri Hiểu, cười cười không nói gì, trong đầu cô chỉ toàn là đối thoại giữa Chu Hàn và Tri Hiểu mới rồi, và cả cảnh tượng ngày hôm đó lúc ở bệnh viện, Chu Hàn sa sả mắng nó tại sao không nghe lời tại sao không tránh sang một bên, mắng cho Hà Tri Hiểu vừa khóc xong lại khóc thêm trận nữa.
Điện thoại vang liên hồi, cô mở ra, Trương Dương điên cuồng gửi tin nhắn cho cô.
“Trần Giai Giai cậu tuyệt vời nhất! Thông minh cơ trí lại bình tĩnh! Không hổ là người tớ thích!”
“Trần Giai Giai, tuy cậu rất xuất sắc nhưng nhiều nguy hiểm lắm, cậu có muốn cân nhắc làm bạn gái tớ để tớ bảo vệ cậu không?”
“Trần Giai Giai, bất kể mất bao lâu, tớ nhất định phải theo đuổi được cậu!”
“Khen thêm lần nữa, cậu giỏi quá, thích cậu đúng là chí lí!”
Lần đầu tiên trong đời, Trần Giai Giai kiên nhẫn đọc hai lượt tin nhắn của Trương Dương, sau đó xoay người lại, trông thấy vẻ mặt bị Hà Tri Hiểu chọc tức đến câm nín của Chu Hàn.
Nhìn ra sau, Trương Dương ngồi trên bàn ngắm cô, trong mắt chan chứa tán thưởng, cô bạn mỉm cười đáp lại, đồng thời trả lời tin nhắn: “Cảm ơn cậu đã khen, nhưng tớ vẫn thích con trai thông minh hơn.”
Dãy sau có người đập đồ, Trần Giai Giai cười, xem xem, ngố thế đó, biết làm sao được, đã không cùng kênh thì giao tiếp khó khăn lắm.
Hai người bàn sau cũng không cùng kênh.
Trương Dương không chịu thôi, lại bắt đầu oanh tạc tin nhắn. Trần Giai Giai không xem không đáp, cô không thích Trương Dương, nhưng giờ phút này, cô lại rất cảm kích Trương Dương.
Cậu bạn này đã dạy cho cô biết, không cần phải lấy lòng người không nhìn ra ưu điểm của mình, cô thông minh xinh đẹp, dũng cảm cơ trí, khả ái và ưu tú khác hẳn Hà Tri Hiểu, nhưng Chu Hàn không nhìn ra, thật ra cậu cũng chẳng thông minh như cô nghĩ.
Tan học, trên đường về nhà, bốn chị em Hà Tri Hiểu Trần Giai Giai Trương Mỹ Mỹ Tôn Hiểu Mẫn đi cùng nhau.
Trần Giai Giai lên tiếng: “Trước đây tớ thích Chu Hàn.”
“Hả…” Trương Mỹ Mỹ ra vẻ kinh ngạc.
“Bây giờ hết thích rồi.”
“Tại sao?”
“Tiếp xúc nhiều, cảm thấy cậu ấy cũng không tốt đến mức như tớ tưởng tượng,” Trần Giai Giai nói, “Đương nhiên cậu ấy rất ưu tú, chỉ là không ưu tú như trong ảo tưởng của tớ.”
Tôn Hiểu Mẫn hỏi: “Trương Dương thì sao?”
“Còn nông cạn hơn cả tớ tưởng tượng!” Trần Giai Giai đáp.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha.”
“Tớ cảm thấy Chu Hàn thích cậu.” Trần Giai Giai nhìn Hà Tri Hiểu.
“Hả?”
Tôn Hiểu Mẫn và Trương Mỹ Mỹ nhìn nhau, lại liếc sang Trần Giai Giai, thấy vẻ mặt cô bạn thản nhiên, bấy giờ mới nhất trí tán thành: “Bọn tao cũng thấy vậy.”
“Đừng có nói lung tung, bạn cùng lớp cả mà, chơi với nhau vui vẻ là được, cái gì mà thích với không thích chứ!” Tri Hiểu nói.
Trần Giai Giai: “Chẳng lẽ cậu không muốn yêu đương một tí nào? Cậu thích ngôn tình thế cơ mà!”
Hà Tri Hiểu giơ cánh tay què của mình lên: “Đây chính là kết quả xem người ta yêu đương đấy.”
“Ha ha ha ha vậy tự yêu thử xem?”
“Lâm Vân Vân còn chưa đi học nữa…”
“Aizz, con Ngô Phỉ đó điên thật!”
***
Hà Tri Hiểu mất ngủ.
Xưa nay nó luôn là đứa đầu óc đơn giản, không thích vấn đề phức tạp. Chẳng hạn như bận trước Lý Dư mắng nó vì Ngô Phỉ, tuy ngay lúc ấy nó cảm thấy rất khó chịu nhưng rất nhanh sau đó đã có thể thoát khỏi buồn rầu, con trai đang yêu giữ khoảng cách với bạn nữ là điều hợp lí, không tiện chơi với nhau nữa thì thôi, đổi bạn chơi cũng chẳng làm sao.
Tối nay lại nhắc tới Chu Hàn.
Nó bắt đầu nghĩ lại bản thân, có phải mình quá vô tâm với việc giữ khoảng cách qua lại với bạn khác giới không, đương nhiên chuyện này vốn chẳng phải vấn đề to tát gì, nhưng ở tuổi bọn nó, trai gái đã bắt đầu biết yêu rồi, rất dễ nảy sinh hiểu lầm.
Mặt tốt là thu hoạch được một người bạn tốt như Trần Giai Giai, Hà Tri Hiểu cảm thấy, cách duy nhất để tránh điều không vui là chơi với các bạn nữ thật thân thiết.
Được rồi, nó quyết định giữ khoảng cách với mọi bạn bè khác giới khác.
***
Hôm sau.
Tiết ngữ văn kết thúc, chủ nhiệm lớp gọi Hà Tri Hiểu đi cùng mình lên văn phòng một chuyến. Sau khi trở lại, Hà Tri Hiểu nom rớt cả lệ.
“Sao thế?” Trần Giai Giai hỏi.
“Suy xét đến việc tay trái tớ bị thương ảnh hướng đến tốc độ viết, nhà trường nhân tính hóa sắp xếp, thi cuối kì chia lớp cho tớ một mình lên phòng thầy làm bài thi, không giới hạn thời gian…”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Trần Giai Giai và Trương Mỹ Mỹ phá ra cười.
Chu Hàn: “Đáng đời!”
Hà Tri Hiểu bi thương nói: “Tớ nói với lão Lưu không cần, kiến thức tớ không nhiều, không cần thi riêng thêm giờ, thời gian đủ dùng, lão Lưu bảo tớ không cho là nhục mà còn coi là vinh…”
“Ha ha ha ha ha ha ha không được tao cười chết mất!”
Hà Tri Hiểu: “Cười đi, các người sắp phải khóc trong lễ tang của tôi rồi.”
Trần Giai Giai: “Tớ giúp cậu ôn tập, vẫn còn hai tuần, tranh thủ thời gian luyện cấp tốc là được.”
“Ân nhân!”
Giờ thể dục, Hà Tri Hiểu một mình ở lại lớp chơi, nó học bài công dân được một lúc thì chán quá gục xuống bàn ngủ, chợt, đối diện có người ngồi xuống.
“Cậu hù chết tớ rồi!”
Chu Hàn nhìn vào mắt nó, hỏi: “Hà Tri Hiểu, tớ hỏi cậu, tại sao cậu đổi chỗ? Tớ đắc tội cậu chỗ nào?”
“Hả… Không có, tớ muốn ngồi với Trần Giai Giai thôi, lại nói, cánh tay tớ không tiện, cậu ấy có thể chiếu cố tớ.”
“Trong giờ học thì cần gì chiếu cố?” Chu Hàn hỏi.
“Ặc… Nhiều lắm, cậu ấy có thể cùng tớ đi vệ sinh.”
Chu Hàn nhìn nó chằm chằm không nói, Hà Tri Hiểu rờn rợn trong lòng, thình lình, Chu Hàn hỏi: “Sắp thi rồi, cậu có cần tớ giúp học bù không?”
“Hả, không cần! Có Giai Giai giúp tớ rồi, cảm ơn nha.”
“Được.” Chu Hàn xoay người bỏ đi.
Buổi tối về nhà, bố mẹ đang thảo luận về thành tích của nó.
Bố nói: “Phải nắm chắc các môn văn hóa, tổng điểm văn hóa cộng lại cũng có thể thi hơn bốn trăm, điểm chuẩn Đại học Sư phạm năm ngoái là 482, nỗ lực thêm chút vẫn có hi vọng.”
Mẹ nói: “Chỉ sợ học mỗi văn hóa thôi khó ăn chắc được.”
“Nhưng bây giờ tay bị thương, nghỉ hè không học vẽ được, khai giảng học thêm lại ảnh hưởng đến việc học trên trường, mất nhiều hơn được.”
Hà Tri Hiểu im lặng về phòng ngủ, mẹ gọi nó lại, dặn dò: “Hà Tri Hiểu, học hành cho tử tế.”
“Vâng!”
…
Giờ ra chơi sáng thứ sáu, có bạn cùng lớp cầm bài thi đến tìm Chu Hàn: “Tôi tới rồi! Giúp tôi khoanh vùng trọng điểm thi cuối kì với, lần trước nhờ ông mà tôi qua được. Chu Hàn, tôi thấy sau này ông đi đoán đề thi đại học được đấy.”
Hà Tri Hiểu dỏng tai lên nghe. Dần dần, một đoạn hình ảnh hiện lên trong đầu, mỗi kì thi, Chu Hàn chỉ phụ trách truyền đáp án trắc nghiệm và điền vào chỗ trống cho nó, còn rất có tâm phân phối tỉ lệ đúng sai theo trình độ của nó, mấy bài tự luận thì trước khi thi, cậu sẽ cho nó học thuộc vài kiến thức và dạng đề, lần nào cũng trúng tủ ít nhất hai bài!
Tan học, Hà Tri Hiểu chắn đường Chu Hàn.
“Có chuyện gì?”
“Ha ha ha ha, Chu Hàn, đề nghị giúp tớ học bù của cậu lúc trước còn hiệu lực không?”
“Hết hạn rồi.”
Chu Hàn nhấc chân đi thẳng. Hà Tri Hiểu đuổi theo.
“Chu Hàn, tớ mời cậu ăn nhé!”
“Tớ về nhà ăn.” Bước chân cậu không ngừng.
Hà Tri Hiểu vọt ra trước mặt cậu cản cậu lại: “Chu Hàn! Sao cậu có thể thấy chết không cứu chứ?”
Chu Hàn dửng dưng, Hà Tri Hiểu tội nghiệp thiết tha nhìn cậu: “Xin cậu mà!”
“Cậu thật lòng muốn học?”
“Ừ!”
“Có chịu nghe lời không?”
“Nhất định! Cậu bảo tớ học sử tớ tuyệt đối sẽ không học toán!”
“Được, tối nay về tự làm hết các đề mô phỏng sử địa công dân một lượt đi, không được lật sách tìm đáp án, ngày mai xem xong để tớ tính bắt đầu học từ đâu.”
“Ba đề á?”
Chu Hàn: “Cho cậu một tiếng có đủ không?”
“Không cần phải nói như vậy đâu…”
“Tớ đi đây, ngày mai gọi điện cho tớ.”
“Được.”
Sáng thứ bảy học thêm tiếng Anh ở nhà, ăn trưa xong, Hà Tri Hiểu tìm Chu Hàn, hai người hẹn nhau gặp mặt ở một tiệm trà sữa yên tĩnh gần trường.
Đến nơi, Chu Hàn xem bài làm của nó trước, Hà Tri Hiểu ngồi một bên chơi với chó của ông chủ. Năm phút sau, Chu Hàn gõ bàn, Hà Tri Hiểu ngồi ngay ngắn lại bắt đầu nghe cậu nói.
“Bài tự luận công dân cậu không được điểm tối đa nhưng qua bài làm có thể thấy cậu có ấn tượng đại khái về kiến thức, chỉ là không thuộc hết, lịch sử cũng tương tự, cứ dính đến mốc thời gian là loạn lên. Đây không phải vấn đề gì lớn, chải vuốt rõ ràng học thuộc kĩ là được. Địa và toán khá tệ, phần này… Cậu thử xem chó một lần nữa xem?”
Hà Tri Hiểu bị bắt quả tang: “Xin lỗi xin lỗi, tớ bị phân tâm, không xem chó nữa, xem cậu.”
Chu Hàn: “…”
“Xem cậu giảng bài…”
Chu Hàn lấy hai tờ A4 trong cặp sách ra, hai mặt chi chít chữ: “Một tờ sử một tờ công dân, học thuộc trước khi thi ít nhất cũng được 80 điểm.”
Hà Tri Hiểu đau đầu, nó xem phần trọng điểm, hỏi: “Tầm 60 điểm thì học phần nào, cậu khoanh vùng cho tớ đi.”
Chu Hàn bụm mặt câm nín, phục vụ mang trà sữa, hành tây tẩm bột rán và cánh gà nướng họ gọi lên. Chu Hàn đánh đòn phủ đầu dẹp sang một bên: “Học xong rồi ăn. Ôn tập theo thời gian biểu tớ vạch ra cho cậu, giờ tự học sáng mỗi ngày kiểm tra tình hình học thuộc hôm trước, địa và toán học bù vào giờ tự học tối.”
“Được, vậy bây giờ làm gì?” Tri Hiểu hỏi.
Chu Hàn nhìn nó: “Rõ ràng thế còn gì, bây giờ cậu đang ăn cánh gà.”
“He he, cậu không ăn à? Cánh gà nướng ăn nóng mới ngon, tại trưa tớ ăn rồi chứ nếu không đã chọn cánh gà nhồi cơm chiên, còn ngon hơn á.”
Chu Hàn: “Ăn nhanh lên, chiều nay học toán.”
“Vừa ăn vừa nghe học không vào, cậu chờ tớ ăn xong đã.”
Nửa tiếng sau…
Chu Hàn sầu não: “Sao chúng ta lại thảo luận về Digimon thế này?”
“Tớ bị mẹ vứt hết thẻ bài đi rồi, cậu vẫn còn, cậu phải giữ cẩn thận vào, có khi sau này lại có giá trị lắm đấy!”
“Cậu nghiêm túc chút đi, đợi mấy hôm nữa tớ cho cậu thẻ bài, được không?”
“Được, tớ đi rửa tay trước, quay lại rồi chính thức học!”
Rửa tay xong lại nhớ ra quên đi vệ sinh, đi vệ sinh xong lại nhớ ra phải rửa tay, Hà Tri Hiểu còn trình diễn cho cậu xem kĩ thuật một mình rửa ngón tay cánh tay trái bó bột trong năm phút.
Chu Hàn muốn hộc máu, cậu thất bại nhìn vở ghi chẳng có chút tiến triển nào trước mắt, Hà Tri Hiểu lo âu hỏi cậu làm sao, không khỏe chỗ nào à.
“Tớ cảm thấy tớ không có bản lĩnh dạy cậu học…”
Hà Tri Hiểu vươn người về phía trước, tay phải vỗ vai cậu khích lệ: “Phải có lòng tin vào mình chứ!”
Chu Hàn không chịu nổi: “Cậu thật sự quá thiếu tập trung, vừa học đã bắt đầu ngồi không yên, cậu nói cậu sẽ nghe lời nhưng lại không nghe, nói lắm như vậy, nói mấy cũng không hết, mà tớ không thể đánh cậu thật được đúng không? Cậu nói xem tiếp tục như thế thì còn học thế nào? Cậu thật sự muốn thi cuối kì hai trăm điểm lưu ban à?”
“Không muốn!”
“Vậy bây giờ cậu tập trung được chưa?”
“Được rồi!”
Chu Hàn: “Cậu ngồi lại đây, bắt đầu từ bây giờ không được nói một chữ nào nữa.”
Hà Tri Hiểu đứng lên, Chu Hàn giúp nó dời ghế lại bên mình, ngồi xuống, bắt đầu giảng toán.
Học chính thức không được bao lâu, điện thoại Chu Hàn reo lên, máy nhà gọi tới, bà nội hỏi cậu đang ở đâu.
“Cháu đang học với bạn, bà, tối cháu không về ăn cơm đâu.”
Cúp máy, cậu tiếp tục, Hà Tri Hiểu bên cạnh mắt dại ra.
Chu Hàn gõ bàn gọi nó tỉnh táo lại: “Tốt nhất là không phải cậu đang nghĩ tối nay ăn gì!”
“Sin bù, cos đối, hơn kém pi tang, phụ chéo! Cậu tưởng tớ thiểu năng thật à!”
“Đó là bài này, tớ chưa giảng, những cái khác bản thân cậu cũng biết.”
“À, thế à, ha ha ha vậy nền tảng của tớ cũng không tệ lắm.”
“…”
***
“Tiền đồ tiền đồ, con bé này cuối cùng cũng chịu học rồi!”
Nghe thấy trong phòng ngủ vọng ra tiếng học thuộc bài, mẹ Hà chấm nước mắt!
Hà Tri Hiểu trong phòng ngủ cũng đang chấm nước mắt, mười giờ rồi mà nó vẫn còn đang học lịch sử! Chu Hàn quá độc ác, nối thông điện thoại giám sát nó học thuộc lòng.
“Chỉ cần tổng điểm văn hóa của cậu đạt 450, bài tập hè tớ sẽ làm giúp cậu!” Chu Hàn cam kết.
Thế là Hà Tri Hiểu học đứng học ngồi cả một đêm, học đến độ, lần đầu tiên trong đời bị cha mẹ khuyên đừng học nữa nghỉ ngơi đi, quả thật mới mẻ hết sức.
Nó đi tắm, kiến thức trong đầu ngâm vào nước nặng trịch, Hà Tri Hiểu quyết định đọc hai chương truyện đổi không khí, vừa bò lên giường thì điện thoại của ma quỷ gọi tới.
“Mười một rưỡi rồi Chu Hàn, đừng ác ôn như vậy được không, tớ không thể biến thành trạng nguyên ngay trong tối nay được đâu!”
Chu Hàn cười, hỏi nó: “Chuẩn bị đi ngủ?”
Hà Tri Hiểu: “Cậu nên đi ngủ đi đó!”
“Không được, tớ đã nói rồi, đã bắt tay vào làm thì nhất định phải cố hết khả năng, cậu đừng cúp máy, để tớ giảng tiếp sử cổ đại cho cậu, cậu coi như nghe kể chuyện trước khi ngủ đi, kí ức học trước khi ngủ sẽ nhớ rất sâu.”
“Tớ đã làm sai chuyện gì mà trước khi đi ngủ lại phải nghe kể chuyện lịch sử???”
Chu Hàn bắt đầu giảng sử, Hà Tri Hiểu lấy truyện ra lật xem, đọc không vào! Nó tức tối đi ngủ, bên tai truyền tiếng Chu Hàn giảng sử, dần dần, nó bình yên chìm vào giấc ngủ…
Sáng chủ nhật, Hà Tri Hiểu bị điện thoại đánh thức, giờ phút này, nó chỉ cảm thấy tự chép bài tập hè chẳng là cái thá gì sất, chép nhiều năm như vậy rồi chẳng lẽ còn không gánh thêm nổi năm nay?
“Tớ cảm thấy đủ rồi Chu Hàn, cậu thực sự không cần phụ trách nghiêm túc vậy đâu.”
“Không được, tớ không tin tớ không dạy được cậu.”
“Cậu nên đặt sự quật cường này vào chuyện gì quan trọng ấy.”
“Chuyện này quan trọng mà, tớ còn chưa thấy ai né học như né tà giống cậu.”
“Đêm qua nằm mơ tớ cũng mơ thấy Tần Thủy Hoàng rồi đấy!!!”
“Chứng tỏ kể chuyện trước khi ngủ hữu hiệu, ôn cũ biết mới.”
“…”
Tám rưỡi, mẹ Hà ngủ dậy sang phòng vệ sinh, đi ngang qua phòng con gái, nghe thấy tiếng học thuộc, mẹ Hà gõ cửa đi vào, hỏi: “Dậy từ mấy giờ thế?”
“Bảy giờ ạ.”
“Giỏi lắm, mẹ đi làm đồ ăn ngon cho con, ăn no lại học.”
Bữa sáng là bánh bao nhân thịt siêu to khổng lồ và cháo kê, còn có trứng lòng đào nữa. Ăn xong đã là chín rưỡi, Hà Tri Hiểu đeo cặp sách ra ngoài. Bố nhìn nó đổi giày, cảm khái: “Hiểu Hiểu nhà mình sao thế nhỉ? Chăm chỉ như vậy đến bố cũng nhìn không quen.”
Hà Tri Hiểu ngẩng đầu, nhìn bố với ánh mắt xa xôi: “Bố không biết con đang trải qua chuyện gì đâu…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT