Tháng Mười lá rụng vàng thu, Trường Trung học Phổ thông Dật Phu công bố bảng xếp hạng thành tích kì thi hằng tháng.
Hà Tri Hiểu học lớp 10A8, hồi vào học đứng thứ 35 trong lớp, kì này xếp hạng 36, về nhà đưa phụ huynh kí tên, mẹ Hà rất lạc quan: “Cũng được, chỉ lùi một bậc, lần tới cố gắng vượt lên vài bậc là tốt rồi.”
Hà Tri Hiểu xua tay: “Con không thụt lùi! Lớp con có học sinh mới!”
Mẹ Hà cạn lời: “Thế mày có nghĩ nếu mày thi vượt được học sinh mới thì đã chẳng đứng thứ 36 không con?”
Hà Tri Hiểu trợn tròn mắt: “Mẹ mơ hão thế, học sinh mới đứng nhất đấy ạ.”
Mẹ Hà câm nín. Bà nhìn cô con gái không tim không phổi đang gặm đùi gà, gắp thêm cái cánh gà vào bát nó: “Hiểu Hiểu, mẹ nghiêm túc nói chuyện với con này, năm ngoái cháu gái chú Tiểu Lưu ở cơ quan bố con thi vào trường cao đẳng tư thục gì đó, học phí một năm hai chục ngàn, lại nhìn trường của anh họ con xem, còn chưa tới năm ngàn! Vẫn còn ba năm nữa, con cố lên để chúng ta cũng vào trường công, tiết kiệm cho mẹ già của con ít tiền với!”
Hà Tri Hiểu suy tư, hỏi ngược lại: “Mẹ, mẹ đã nói chúng ta khó khăn thế rồi, con không lên đại học mà đi làm luôn có phải tốt hơn không?”
“Không có bằng thì tìm được việc gì mà làm? Nhặt rác à? Mẹ mày thông báo chứ không thương lượng! Lát nữa để mẹ hỏi ý kiến giáo viên của mày xem, với thành tích của mày bây giờ, phải biết nắm chắc, cần học thêm cái gì thì học cái đấy.”
“Không phải chứ, học thêm thì không cần tiền ạ? Không phải mẹ nói mẹ không có tiền sao?”
“Mau ăn no rồi đi học đi!”
Lớp mười hãy còn khá nhẹ nhàng, cuối tuần nghỉ ngơi bình thường, chiều Chủ nhật chỉ cần lên lớp tự học với danh nghĩa mỹ miều là tìm lại trạng thái học tập.
Cả đời Hà Tri Hiểu chưa từng lĩnh hội được trạng thái học tập là cái gì, giữa nó và sách giáo khoa có một giao ước: không quấy rầy lẫn nhau.
Đến lớp, team học giỏi đang thảo luận bài sai trong đề thi hằng tháng, xung quanh Chu Hàn hạng nhất vây kín người. Hà Tri Hiểu đi tới dãy cuối ngồi xuống, lấy truyện cất trong cặp sách ra, hai quyển ngôn tình là để mình đọc trong tuần tới, một quyển tu chân là để cúng cho Lý Dư ngồi cùng bàn.
Hắn ta còn chưa tới, trong lớp ầm ĩ nhốn nháo, Hà Tri Hiểu dựa lưng vào khung cửa sổ ngồi nghiêng, bóc một cái kẹo ra ăn. Nó nhìn quanh phòng học, thưởng thức trạng thái bận bịu của mỗi một cô cậu bạn cùng lớp.
Hiện giờ đã khai giảng được hơn tháng, mọi người trong lớp đã quen thân với nhau, ai nấy đều nắm chắc nhân vật mình sắm vai trong lớp.
Trần Giai Giai dựa vào thực lực được bầu làm hoa khôi lớp, đang cùng hoa khôi bên A2 tranh giành kịch liệt vị trí hoa khôi toàn khối; tác phong cương trực công chính và thái độ tôn sư trọng đạo của lớp trưởng Lý Hạo thành công bị cả lớp ném đá; Trương Dương tự phong làm hot boy lớp nhưng bị con gái cả lớp phản đối; Bàng Mạch thành chúa hề vì bị bóc phốt sao chép thư tình gửi cho mười lăm hot girl khác nhau; đám học sinh do Lý Dư và Hà Tri Hiểu cầm đầu thành công chiếm được dãy bàn cuối lớp, đồng thời cũng chiếm luôn mấy vị trí đội sổ của kì thi hằng tháng đầu tiên.
“Tránh ra!”
Hà Tri Hiểu đang quan sát bạn cùng lớp thì bị đá giày, bạn cùng bàn của nó tới rồi. Nó ngồi sát mép ghế né người nhường lối cho hắn. Vừa đặt được bàn toạ xuống, Lý Dư đã đòi nó sách mới.
Hà Tri Hiểu: “Ê, mượn bài lí chép phát.”
Lý Dư quơ một nắm trong hộc bàn ra bảo nó tự tìm. Lý Dư khá là thú vị, gần như môn nào cũng chỉ ba, bốn mươi điểm, nhưng riêng Vật lí thì được tận chín mươi tám.
Vào học, thầy Vật lí lên lớp giảng đề, vì giành tai nghe với Lý Dư quá hăng nên Hà Tri Hiểu bị gọi lên bảng làm bài. Hà Tri Hiểu cầm bài giải đã chép xong viết một hơi ra đáp án chính xác làm mọi người kinh ngạc ngây ra.
“Bây giờ làm ra mà sao lúc thi chỉ được có bốn mươi hai?”
“Thầy Lý, em có biết làm đâu, là Lý Dư dạy em mà.”
Bên dưới ồ lên.
Thế là scandal của Lý Dư và Hà Tri Hiểu lan rộng khắp chốn với cái danh cặp đôi dãy sau! Để khích lệ Lý Dư học tập tích cực hơn, thầy giáo phong hắn làm lớp phó Vật lí, nhưng lần nào Lý Dư cũng dùng quà vặt và đáp án hối lộ Hà Tri Hiểu giúp hắn thu bài tập chạy lên văn phòng nộp, bởi vậy mà tin vịt càng truyền lại càng thật.
Hà Tri Hiểu không quan tâm, thích nói sao thì nói, chẳng liên quan gì đến nó, Lý Dư lại càng không để bụng, hắn nói: “Có scandal với mày cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tao, có con nào muốn theo đuổi tao thật, trông thấy đối thủ cạnh tranh yếu vậy cũng chả nản lòng đâu.”
“Bà nội nó chứ con cá chép (*) chết bầm nhà bay! Bà bay có chỗ nào không xứng với bay hả?!”
(*) Trong tiếng Trung, tên Lý Dư đồng âm với cá chép (lí ngư) nên bạn Hà đặt nickname cho bạn Lý như thế.
Hà Tri Hiểu đánh hắn, hai người lao vào uýnh lộn.
“Làm phiền cho đi nhờ chút.”
Một giọng nói trong lạnh vang lên, Hà Tri Hiểu dừng tay, quay đầu lại thấy Chu Hàn cầm cốc nước đứng đằng sau.
Cây nước ở ngay sau dãy bàn của nó.
Hà Tri Hiểu vội về chỗ nhường đường cho Chu Hàn, Lý Dư huých nó, nói: “Tiết công dân mày đi thu bài tập lí hộ tao cái, tao ra net tải phim, giờ tự học tối cho mày mượn xem.”
Hà Tri Hiểu chẳng buồn động lòng, Lý Dư thêm câu: “Về mang cho mày bánh rán trước cửa quán net nữa.”
“Tao muốn hai cái! Cả hai đều phải hai trứng, thêm giăm bông, không ruốc gấp đôi tương ớt! Thêm hai đùi gà chiên nữa!”
“Ăn lắm vãi! Đưa tiền đây.”
Hà Tri Hiểu lấy hai chục ra.
Chẳng biết Lý Dư chuồn mất lúc nào, trước tiết Công dân, Hà Tri Hiểu bắt đầu thu bài tập, giữa chừng nghe Trần Giai Giai trêu ghẹo: “Hà Tri Hiểu, cậu cũng hiền huệ quá đi!”
“Ha ha ha ha người yêu mẫu mực có khác! Một đứa dạy bài lí một đứa giúp thu bài, thắm thiết thế còn gì!” Có người hùa theo.
Hà Tri Hiểu sửa soạn lại đống vở thu được, hỏi vặn Trần Giai Giai: “Thế mà đã gọi là yêu đương rồi á? Vậy Trần Giai Giai cậu ngày nào cũng hỏi bài Chu Hàn, tính bao giờ thì kết hôn?”
“Cậu! Đừng có nói lung tung, nói đùa thôi mà, không thích thì thôi!” Trần Giai Giai xấu hổ.
“Tớ có nói gì lung tung đâu, tớ thấy hai cậu đẹp đôi thật mà, hoa khôi với học sinh xuất sắc, hoàn mĩ thế còn gì.”
Còn chưa nói xong, Chu Hàn đã đứng dậy ra ngoài.
***
Tan học, Trương Mỹ Mỹ tới gọi Hà Tri Hiểu đến nhà ăn.
“Tao bảo Lý Dư mang cho bọn mình bánh rán với đùi gà quán net rồi, chắc là nó sẽ về trước tự học thôi.” Tri Hiểu nói.
“Tốt quá, đã mấy ngày rồi tao chưa ăn bánh rán quán đó.”
Chờ suông chán quá, hai người xuống siêu thị lượn một vòng mua hai lọ sữa chua khai vị, sau đó ra sân vận động ngồi tám nhảm, nửa tiếng trước giờ tự học, hai người về lớp, Lý Dư vẫn chưa quay lại.
“Sao tao cứ có dự cảm xấu thế nhỉ?” Mỹ Mỹ nói.
“Tao cũng loáng thoáng thấy sai sai…”
Chuông vào học nhanh chóng vang lên, kèm theo đó là tiếng gầm tức giận của Hà Tri Hiểu: “Đồ cá chép chết tiệt! Ngày mai bà hầm mày lên cho xem!”
Tiết tự học cuối còn lại nửa tiếng, Hà Tri Hiểu không chịu nổi, vừa khéo giáo viên không ở trong lớp, nó gọi Trương Mỹ Mỹ lẻn ra cửa sau chạy tới siêu thị. Hai người mua đồ rồi tìm một chỗ kín đáo vừa ăn vừa tán phét, rất nhanh sau đó thì tan học.
Trường Dật Phu có một bộ phận học sinh học nội trú, về kí túc xá phải đi qua sân vận động, hai cô bé đi ngược dòng người trở về lớp lấy cặp, vừa vặn bắt kịp giờ khóa cửa, lấy cặp xong đi liền.
Về đến nhà, Hà Tri Hiểu giả bộ tội nghiệp nói mất tiền không được ăn tối, bạn cùng lớp mua cho ít quà vặt, bố Hà đau lòng hết sức, vội nấu một bát mì thịt kho cho con gái, còn làm một đĩa khoai tây trộn.
Nhìn con gái ăn ngấu nghiến, bố Hà vui vẻ yên lòng. Mẹ già kéo ghế ngồi đối diện con gái, hỏi: “Hà Tri Hiểu, nếu bạn cùng lớp đã chịu khao thì sao con không ăn cơm tử tế mà lại ăn vặt?”
Hà Tri Hiểu nghẹn một miếng mì: “Vì nhà ăn hết cơm rồi!”
“Đi muộn? Đi mấy giờ mà muộn? Không phải vào học rồi mới đi đấy chứ?”
“Sao có thể, vào lớp không ở trong lớp nghe giảng thì còn ra thể thống gì!”
“Ờ… Đừng để mẹ mày bắt được đấy.”
***
Cấp ba mà không có drama thì thật uổng cả một đời học sinh, hôm sau, lớp A8 xảy ra chuyện lớn!
Tối qua Tôn Hiểu Mẫn không cẩn thận đánh rơi nhật kí riêng tư bị nhặt được, nhật kí vẫn còn ở chỗ cũ nhưng ba bức thư tình bạn trai kẹp bên trong thì biến mất. Tôn Hiểu Mẫn nóng tính, khăng khăng đòi tìm cho ra kẻ trộm thư, bất chấp cả việc yêu sớm bị bại lộ, trong lớp cãi vã nảy lửa, cuối cùng đến tai lão Lưu chủ nhiệm lớp.
Tất thảy mọi chuyện chỉ có mình Hà Tri Hiểu không biết, vì hôm nay vừa đến lớp nó đã bận rộn đuổi giết Lý Dư, hai người chạy thẳng tới sân vận động, Lý Dư trả lại tiền, mua cho nó một chai Coca một thanh Dove mới tính xong chuyện.
Trở lại lớp, bầu không khí căng thẳng, lão Lưu đang hỏi về vụ việc, Hà Tri Hiểu và Lý Dư lặng lẽ về chỗ ngồi.
“Thầy Lưu, em cho rằng rời đi cuối cùng không đồng nghĩa với nhặt được sổ.” Chu Hàn chợt lên tiếng.
“Ngồi xuống đi.” Lão Lưu bảo cậu ngồi xuống rồi xoay người viết số di động của mình lên bảng, “Muốn tra ra chuyện này cũng dễ thôi, đừng để tôi phải đi kiểm tra camera giám sát, tôi không muốn làm vậy, cũng không muốn mấy đứa tố giác lẫn nhau, giống như tôi không hi vọng lớp chúng ta lại có người không biết tôn trọng quyền riêng tư của người khác. Mấy đứa biết số di động của tôi cả rồi, tôi công bố lần nữa, trước giờ tan học hôm nay, tôi hi vọng người gây ra chuyện có thể chủ động nhắn tin thừa nhận lỗi lầm của mình, hoặc nếu đến dũng khí này cũng không có thì sau khi tan học, mời bạn ấy tìm lúc nào không người trả lại đồ cho chủ, tôi sẽ đảm bảo quyền riêng tư của bạn đó. Nếu không ai thừa nhận, vậy tôi chỉ có thể công khai tra xét trong lớp.”
Lão Lưu vừa dứt lời thì dãy cuối có người giơ tay, lão Lưu bất ngờ nhìn về dãy cuối, “Hà Tri Hiểu?”
Cả lớp kinh ngạc quay đầu nhìn Hà Tri Hiểu, Tri Hiểu đứng lên thưa: “Thầy ơi, em không có điện thoại, không nhắn tin được.”
Lão Lưu chỉ muốn đánh nó, “Vừa hay em đứng lên, giờ tự học hôm qua em có ở lớp không?”
“Có ạ!”
“Có thật không?”
“Thật mà thầy!”
Trương Mỹ Mỹ ngồi phía trước quay xuống sốt ruột ra hiệu bảo nó đừng giả bộ nữa, lúc nãy Tôn Hiểu Mẫn nghe nói hai người họ sau cùng trở lại lấy cặp đã khăng khăng đổ là do họ làm, Trương Mỹ Mỹ vội vã lớn tiếng biện giải mình và Tri hiểu cúp học, vừa vặn bị lão Lưu chạy tới nghe thấy.
Lão Lưu đẩy kính mẳt lên, “Ai có thể chứng minh em ở lớp?”
“Bàn trên bàn dưới đều có thể chứng minh!”
“Các bạn bàn trên không nhìn ra sau trong giờ học, ngồi cùng bàn hẳn là có biết, nào, Lý Dư, em nói xem, Hà Tri Hiểu có đến lớp giờ tự học không?” Lão Lưu hỏi.
Có mấy người trong lớp không nhịn được phì cười.
Lý Dư đứng bật dậy, đáp rất chi là hùng hồn: “Có ạ! Cả hai bọn em đều lên lớp giờ tự học!”
“Ăn nói quàng xiên! Nhìn thử xem cái lớp này tôi dạy toàn những học sinh gì, nào cúp học nào xâm phạm quyền riêng tư của người khác! Sao tôi lại gặp phải cái đám diễn xiếc các cô các cậu thế không biết! Hà Tri Hiểu, cô thu dọn đồ đạc biến lên mấy dãy đầu ngồi cho tôi, sau này ngồi cạnh Lý Hạo.”
“Không phải chứ…”
Hà Tri Hiểu cạn lời nghẹn uất, ai muốn ngồi với lớp trưởng bao giờ!
Lão Lưu nói xong rồi đi. Ông vừa khuất bóng trong lớp đã bàn tán xôn xao, Trương Mỹ Mỹ xông tới kể lại toàn bộ sự việc cho Hà Tri Hiểu nghe, Hà Tri Hiểu rất thắc mắc: “Nói là tra chuyện nhật kí cơ mà, sao người bị phạt lại là tao! Mày nhìn cái vị trí ổng xếp cho tao coi, bên cạnh là lớp trưởng, đằng trước là Chu Hàn, đằng sau là lớp phó học tập! Giết tao luôn cho rồi!”
Lớp trưởng Lý Hạo nghe vậy quay đầu nghiêm túc nói với Hà Tri Hiểu: “Hà Tri Hiểu, bài tập có gì cậu không hiểu, tớ có thể cố hết sức giúp cậu, nhưng mong cậu từ nay về sau đừng làm ảnh hưởng đến việc học của tớ, giúp đỡ lẫn nhau cái, cảm ơn.”
“Thế nào thì gọi là ảnh hưởng? Nói chuyện có tính không?”
“Có!”
“Ăn vặt đọc truyện truyền giấy đi ngủ có tính không?”
“Đương nhiên!”
“Vậy cậu toang rồi.” Hà Tri Hiểu phán.
“Cậu!” Lý Hạo tức điên, gương mặt vốn ngăm đen đỏ rực lên nom y như Bao Chửng, vừa liên tưởng vậy Hà Tri Hiểu đã phá ra cười.
“Ê, lớp trưởng, cậu xem Thiếu niên Bao Thanh Thiên bao giờ chưa? Không đúng, Bao đại nhân phiên bản Địch Nhân Kiệt ấy! Siêu giống cậu luôn ha ha ha ha ha.”
Mặt mũi Lý Hạo nhăn nhúm, cậu ta mở bình nước uống liền ba ngụm rồi nói với Hà Tri Hiểu: “Sau này không có việc gì cậu đừng nói chuyện với tớ, tớ không thích nói chuyện.”
Hà Tri Hiểu chớp mắt: “Sao cậu lại đi nói câu này chứ? Mẹ tớ bảo mạch não tớ nối sai á, càng không cho tớ làm gì tớ càng làm cái đó.”
Lý Hạo ngó lơ nó, thẳng lưng ngồi ngay ngắn xem bài, nhưng ngực thì phập phồng dữ dội tỏ rõ cậu ta đang tức giận. Hà Tri Hiểu nhìn cậu ta, có ảo giác chọc một cái cậu ta sẽ nổ tung.
“Ê, lớp trưởng, lớp trưởng Bao Chửng, Bao trưởng! Bao trưởng ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
“Cậu có thể yên lặng một chút không, coi như tớ cầu xin cậu đi!” Lý Hạo bịt tai vô cùng đau khổ.
Một tiết! Lý Hạo chỉ chịu đựng được đúng một tiết, lúc Hà Tri Hiểu đi vệ sinh về, người ngồi cạnh nó đã đổi thành Chu Hàn.
Hà Tri Hiểu chẳng để tâm, chỉ cho là cậu ngồi đại giờ ra chơi thôi, đợi đến lúc chuông vào học vang lên rồi mà cậu còn chưa đi, Tri Hiểu mới nghi hoặc nhìn cậu.
“Lý Hạo đổi chỗ với tớ.” Chu Hàn nói.
“Why?”
Chu Hàn hất cằm ra hiệu về phía Lý Hạo bàn trên, nói: “Cậu ấy nói cậu ấy đau dạ dày.”
“Đau dạ dày không cần uống thuốc, chỉ cần chuyển lên dãy ba là khỏi được ấy hả?” Hà Tri Hiểu kinh ngạc!
Chu Hàn: “???”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT