Vấn Thiên ung dung đi vào thư viện Marshall, mang theo một chiếc túi xách không lớn lắm. Những cảnh vệ mà chàng gặp ở các chốt canh gác đều để chàng đi qua một cách dễ dàng.
Vấn Thiên đi thẳng lên tầng 4, đến dãy kệ sách chứa những thư điển võ thuật các nước. Chàng cẩn thận lấy từng quyển sách ra xem thật kĩ lưỡng, cân nhắc hồi lâu trước khi bỏ chúng vào chiếc túi đeo bên người hoặc là trả chúng lại vị trí cũ
Võ thuật quả là mênh mông như biển. Chỉ chốc lát, chiếc túi của Vấn Thiên đã gần đầy. Chàng vẫn đang đứng ngẩn ngơ trước hàng núi sách vở, đảo mắt xem qua dòng tiêu đề rồi băn khoăn suy nghĩ, không biết nên bỏ quyển nào, chọn quyển nào.
Vấn Thiên chợt nhìn thấy một quyển sách nhỏ bìa màu đen có đề chữ “Âm dương song tu thuật”. Lòng hiếu kì nổi lên, chàng giở vài trang sách ra đọc rồi lập tức lấy 1 quyển sách trong túi ra bỏ lại kệ sách, nhét quyển “Âm dương song tu thuật” vào túi. Trong đầu Vấn Thiên nảy ra 1 ý định đen tối, chàng định dùng Huyền Vũ để tu luyện theo khẩu quyết trong quyển sách này 1 phen xem sao.
Vấn Thiên lại hướng ánh mắt đến những kệ sách khác rồi đứng ngây ngốc hàng giờ. Chỉ mới nhìn sơ qua những tựa sách mà đã nhức đầu như thế này, nói chi đến việc tu luyện. Đời người ngắn ngủi, dục tốc bất đạt, làm sao có thể tu luyện tất cả những võ công tinh hoa mà nhân loại đã sáng tạo ra đây. Đó là chưa kể đến việc nhiều loại công pháp còn có tính tương khắc với nhau, nếu tu luyện không cẩn thận, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, e là sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục
Một giọng nói lạnh lùng vang lên
“Cậu có biết, đối với người luyện võ, điều gì là quan trọng nhất ? Võ công lợi hại nhất là võ công nào ?”
Vấn Thiên thoáng giật mình, nhưng chàng thừa biết đó là Lãnh Huyết, cũng không lấy làm ngạc nhiên cho lắm, bèn quay lại đối diện với anh ta, trả lời 1 cách rành rẽ
“Đối với người học võ, ngộ tính là quan trọng nhất. Có lẽ không có võ công nào là lợi hại nhất, chỉ có đệ nhất cao thủ “
Lãnh Huyết tỏ vẻ hài lòng
“Khá lắm, quả nhiên ta đã không nhìn nhầm người “
Lãnh Huyết bước đến giật lấy chiếc túi của Vấn Thiên, xem qua một lượt rồi bỏ gần hết số sách mà Vấn Thiên đã dày công lục tìm hàng giờ trở lại kệ sách, sau đó ném chiếc túi lại cho Vấn Thiên.
Anh ta lại nói
“Võ công tốt nhất cho chính mình phải là do mình sáng tạo ra. Nếu người khác có thể tự sáng tạo ra những võ công tuyệt thế, vì sao chúng ta lại không thể. Những võ công do người khác sáng tạo ra, có thể còn nhiều khuyết điểm hoặc là không phù hợp với bản thân chúng ta cho lắm, chỉ nên tham khảo chúng để làm nền tảng tự xây dựng 1 lối đi riêng cho chính mình, đó mới là con đường của cường giả chân chính”
Vấn Thiên ngẫm nghĩ hồi lâu rồi gật đầu, tỏ vẻ như đã hiểu. Chàng lại hỏi Lãnh Huyết
“Chiếc hộp sắt hôm đó bọn họ muốn đoạt lấy thật ra là thứ gì vậy ? Huynh có thể cho đệ biết không ?”
Lãnh Huyết trầm giọng nói
“Ta chỉ biết đó là 1 vật không phải của nhân loại. Có lẽ nó là 1 thiết bị lưu trữ. Những kiến thức lưu trữ trong đó không phải bí kíp võ công, nhưng còn nguy hiểm hơn cả công pháp mạnh nhất thiên hạ. Tóm lại, có thể xem đó như là 1 chiếc hộp Pandora, nếu được mở ra và giải mã thành công, có thể mang đến sự hủy diệt cho toàn bộ nhân loại”
Vấn Thiên trong lòng vô cùng tò mò, lập tức hỏi ngay
“Chính phủ Mỹ có phải là đang nghiên cứu những bí mật này ?”
Lãnh Huyết gật đầu
“Phải, và họ cũng đạt được không ít thành tựu. Các thế hệ máy bay ném bom tàng hình mới nhất và 1 số robot quân sự tiên tiến cũng là sản phẩm được tạo nên từ công nghệ chứa đựng trong chiếc hộp đó. Ta chỉ biết có thế”
Vấn Thiên lại hỏi 1 câu khác
“Chừng nào thì nhiệm vụ của huynh mới kết thúc ? “
Lãnh Huyết thở dài
“Ta chỉ hứa sẽ giúp họ bảo vệ chiếc hộp đó trong vòng 3 năm, không hề nói đến việc sẽ giúp họ đoạt lại nó, nếu như nó bị lấy mất. Ta đã ở căn cứ Marshall được gần 2 năm rồi, chỉ còn hơn 1 năm nữa là xem như hoàn thành giao ước giữa ta và họ. Cũng có thể sớm hơn, nếu như họ tìm được 1 thủ hộ giả tốt hơn ta, nếu như vậy, ta có thể ra đi. Nếu như cái hộp đó bị hủy diệt hoặc là bị ai đó đoạt được, nhiệm vụ của ta cũng sẽ kết thúc “
Vấn Thiên bỗng đưa ra 1 lời thỉnh cầu
“Huynh có thể dạy đệ sử dụng Huyết long được không ? “
Lãnh Huyết phá lên cười, vỗ vai Vấn Thiên nói
“Dạy cậu thứ đó để cậu đem đi khống chế nữ nhân phải không ? Ta cũng không giấu cậu, hiện giờ tu vi của cậu chưa đủ để học Huyết long thuật đâu”
Vấn Thiên có chút thất vọng
“Huynh không chịu thì thôi vậy … Đệ muốn hỏi huynh câu nữa, bao giờ huynh mới trả tự do cho cô gái đó ? “
Nét mặt Lãnh Huyết lại trở về với sự lạnh lùng vốn có
“Ta không có ý định phóng thích nữ nhân đó. Xưa nay, kẻ nào đối nghịch với ta đều phải chết, không có ngoại lệ nào cả. Cô gái đó cũng vậy “
“Đúng là có đôi điều ta vẫn chưa nói với cậu. Thật sự là ta cũng chưa nghĩ ra cách hóa giải Huyết long nữa. Tóm lại, hiện giờ Huyết long thuật là không thể hóa giải. Huyết long vốn là công pháp để hủy diệt sinh mệnh chứ không phải để chế trụ người khác, nên nữ nhân đó chỉ sống được cao lắm là 1 năm. Trong vài ngày đầu tiên, cô ta vẫn vô sự, nhưng sau đó Huyết long sẽ tự phát tác, hủy diệt dần dần kinh mạch của cô ta, rồi cô ta sẽ chết dần chết mòn. Cậu hãy tranh thủ mà hưởng dụng tận tình trước khi cô ta chết nhé, nó chỉ gây ảnh hưởng đối với cô ta thôi, không hại gì cho cậu đâu”
Vấn Thiên giật mình kinh hãi, nhưng không biết nói gì hơn, bèn cáo từ rồi trở về phòng. Trên đường đi, chàng thầm nghĩ
“Lãnh Huyết thật là độc ác, tội nghiệp cho Huyền Vũ, nếu biết mình chỉ còn sống được không quá 1 năm, cô ta chắc chắn là sẽ rất đau khổ. Loại công pháp tàn độc này mình cũng không có hứng thú học nữa “
Rồi chàng lại nghĩ
“Một mĩ nữ như vậy, nếu như để cô ta chết đi trước mắt mình, thật là đáng tiếc. Mình phải tìm cách nào đó để cứu cô ta mới được, tuyệt đối không thể làm ngơ”
Vấn Thiên về phòng, ném chiếc túi vào trong góc, chàng nhìn Huyền Vũ với ánh mắt thương tiếc hồi lâu rồi đánh một giấc cho đến sáng. Tiếng còi tập trung vừa vang lên, Vấn Thiên nhanh chóng thức dậy, đi lấy thức ăn rồi vừa ăn uống vừa chuẩn bị sẵn sàng cho buổi tập trung đầu tiên sau cuộc sát hạch. Trước khi rời phòng, chàng không quên đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi Huyền Vũ vẫn còn đang ngủ say trên giường.
Tính luôn Vấn Thiên, cả thảy còn lại 24 học viên sau đợt sát hạch, rõ ràng đợt sát hạch vừa rồi cũng khá là khắt khe. Vấn Thiên nhìn thấy Yên Thùy trong số những học viên đang tập trung, liền đến gần cô, nở nụ cười thân thiện, nói vài câu xã giao khách sáo.
Yên Thùy nhìn Vấn Thiên, hỏi
“Anh biến đi đâu mất suốt mấy ngày nay thế ? “
Vấn Thiên cười, nói thầm vào tai Yên Thùy
“Tôi dọn đến ở chung với Lãnh Huyết rồi. Hôm nào rỗi nhớ đến thăm tôi nhé “
Yên Thùy xua tay, lắc đầu
“Còn lâu, nếu thích ở chung với tên mặt lạnh và đống tử thi đó thì anh cứ việc, nhưng đừng lôi tôi vào “
Vấn Thiên cười thầm, nếu Yên Thùy biết chàng đang ở trong 1 căn phòng tươm tất lại tuyệt đối riêng tư, bên cạnh lại có 1 mĩ nhân xinh như mộng để ôm ấp, không biết cô ta sẽ phản ứng như thế nào.
Yên Thùy lại tò mò hỏi Vấn Thiên
“Anh thật sự đã hạ được 5 tên xâm nhập sao ? “
Vấn Thiên gật đầu, lại vạch áo cho Yên Thùy xem vết thương còn đang được băng bó, kiêu ngạo nói
“Đúng vậy, thân thủ của chúng cũng tầm thường thôi, chỉ có chút thuật ẩn thân. Đâu thể làm khó nổi tôi “
Thật ra, đám người mà Vấn Thiên hạ được tất cả đều là những con chốt thí để đánh lạc hướng thủ hộ giả, tạo điều kiện cho nhân vật chính là Huyền Vũ thuận tiện đoạt lấy chiếc hộp sắt bí ẩn. Vấn Thiên cũng đoán được điều này, nhưng vẫn tranh thủ cơ hội để gây dựng cho mình chút tiếng tăm, tránh khỏi sự nghi kỵ của các học viên khác, những người đã phải học hành, luyện tập khổ sở mới vượt qua được kì thi sát hạch quái ác đó.
Độ nửa giờ sau, một nam nhân đến chỗ nhóm học viên đang tập trung. Người này không ai khác, chính là hiệu trưởng học viện Marshall - Martin Ba. Ông ta nhìn họ 1 lượt rồi nói
“Tất cả các học viên, hãy đi theo tôi “
Martin dẫn nhóm học viên của Vấn Thiên đi đến khu vực ban giám hiệu, rồi tiến vào 1 tòa nhà lớn. Ông chỉ cho họ xem 1 bức tường màu đen trên đó có khắc nhiều cái tên, nghiêm giọng nói
“Đây chính là tên của những học viên đã tử nạn trong quá trình huấn luyện hoặc là tử trận trong những nhiệm vụ tập sự. Giai đoạn tiếp theo của khóa huấn luyện không đơn giản, trong quá trình huấn luyện và tập sự, các học viên có thể gặp nguy hiểm dẫn đến mất mạng bất cứ lúc nào. Mọi người hãy suy nghĩ thật kĩ, nếu muốn rút lui, hãy quyết định ngay lúc này. “
Đám học viên có vẻ xôn xao, Vấn Thiên vẫn bình tĩnh, chàng chỉ liếc nhìn bức tường rồi sau đó chăm chú quan sát thái độ của từng học viên. Martin Ba đến chiếc bàn giấy gần đó lấy ra 1 tờ giấy lớn rồi nói
“Những học viên rút lui sẽ được chuyển sang các học viện cảnh sát khác, hoặc là trở về nhà. Những ai quyết định ở lại, hãy kí tên vào bản cam kết “
Nét do dự hiện ra trên khuôn mặt của vài người, những người khác thì đăm chiêu suy nghĩ , riêng Vấn Thiên không hề nghĩ ngợi gì cả, bước đến kí tên thẳng vào tờ giấy rồi nhìn Martin Ba, nở 1 nụ cười đầy tự tin
Martin có vẻ hài lòng
“Tốt lắm chàng trai trẻ. Những người còn lại hãy cứ tiếp tục suy nghĩ cho thật cẩn thận. 3 ngày sau sẽ có thông báo cho những học viên quyết định tiếp tục khóa học. Từ giờ đến đó, mọi người được phép nghỉ ngơi thoải mái, có thể trở về thăm nhà hoặc ra ngoài căn cứ huấn luyện để giải trí.”
Yên Thùy không muốn tỏ ra thua kém Vấn Thiên, liền bước đến kí tên vào tờ giấy. Vấn Thiên thấy thế chỉ cười rồi bước ra khỏi tòa nhà. Chàng đang muốn nhanh chóng trở về để nghiên cứu số tư liệu vừa tìm được đêm qua.
Về đến phòng, Vấn Thiên nhẹ nhàng mở cửa rồi bước vào. Chàng nhìn thấy Huyền Vũ đang đọc 1 quyển sách gì đó. Dường như quyển sách đó được lấy từ chiếc túi của Vấn Thiên ra. Dường như phụ nữ có một loại trực giác đặc biệt có thể biết được có nam nhân đang nhìn mình, Huyền Vũ giật mình, ngước mắt nhìn Vấn Thiên rồi len lén giấu quyển sách ra sau lưng, khuôn mặt đỏ dần lên. Vấn Thiên vốn tự phụ là thông minh tuyệt đỉnh, dĩ nhiên là đã đoán ra được phần nào. Chàng tiến lại gần Huyền Vũ, ôm ngang eo lưng cô, nhẹ nhàng tách từng ngón tay rồi gỡ lấy quyển sách từ tay Huyền Vũ. Quả nhiên không ngoài dự đoán, chính là quyển “Âm dương song tu thuật”. Khuôn mặt của Huyền Vũ đã đỏ hồng như say rượu, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Vấn Thiên mà chuyển xuống nhìn bâng quơ dưới sàn nhà.
Có lẽ thiếu nữ này chưa có kinh nghiệm gì về chuyện nam nữ, cũng chưa từng được ai đó giảng giải về điều này. Trong cảnh chán chường do bị giam cầm, Huyền Vũ đã lấy những thư điển của Vấn Thiên đem về ra xem rồi lỡ đọc phải quyển sách dạy thuật song tu đó. Có lẽ những điều viết trong sách đã khơi gợi sự tò mò trong lòng thiếu nữ, nên cô mới đọc mãi mê, gần như không hay biết gì về xung quanh
Vấn Thiên cười nhăn nhở nói
“Thứ này vốn là thiên đạo, là lẽ tự nhiên của nhân loại, cô cứ xem tùy thích, có gì đâu mà ngại”
Huyền Vũ xấu hổ, khẽ phân trần
“Tôi chỉ vừa giở ra thôi … Anh đúng là tên đồi bại, thứ như thế này cũng mang về được”
Vấn Thiên định trêu chọc thêm mấy câu, nhưng lại thôi. Chàng lấy chiếc túi, đem những quyển sách còn lại ra xem qua một lượt. Xem đến quyển sách cuối cùng, Vấn Thiên bỗng ngạc nhiên khi phát hiện ra quyển sách này không phải là do chàng lấy từ thư viện Marshall, có lẽ Lãnh Huyết đã cố ý bỏ nó vào chiếc túi của chàng
Quyển sách không dày lắm, trên bìa chỉ ghi mấy chữ “Huyết ma tâm kinh”
Vấn Thiên ngạc nhiên thốt lên
“Cái tên nghe thật tà dị, nhưng cũng rất là bá đạo, không biết trong đó là loại công pháp gì “
Vấn Thiên tò mò liền giở ra xem, chàng phát giác những khẩu quyết ghi ở phần đầu của quyển sách hoàn toàn giống với khẩu quyết mà Lãnh Huyết đã truyền cho chàng bằng phương pháp thần bí. Hóa ra, đây chính là tâm pháp võ công của Lãnh Huyết, có vẻ như anh ta có ý muốn truyền thụ toàn bộ cho chàng. Vấn Thiên trong lòng mừng rỡ, nhưng cũng có chút lo âu. Chàng từng nghe nói đến những truyền thuyết về công pháp tà đạo mà người nào luyện thành sẽ bị thay đổi tâm tính, trở nên tà ác bất nhân. Nhưng, đây rõ ràng là một loại võ công bá đạo, bằng chứng là Lãnh Huyết, anh ta có thể xem như là một cường giả chân chính …
Vấn Thiên trong lòng mâu thuẫn, suy nghĩ hồi lâu rồi đi đến quyết định
“Võ công vốn không phân thiện ác. Thiện hay ác là do chính mình quyết định. Võ công chính đạo nếu đem dùng làm chuyện ác nhân, há chẳng khác gì với tà đạo sao. Dù sao, mình cũng đã luyện phần đầu của tâm pháp này rồi thế thì cứ tiếp tục luyện tập xem sao. Công pháp dù có tà dị đến mấy, nhưng nếu không sử dụng để hại người vô tội thì không tính là tà công được“
Chàng liền xem hết một lượt từ đầu chí cuối rồi dùng trí tuệ tuyệt vời của mình ghi nhớ lại toàn bộ. Lạ lùng thay, sau khi Vấn Thiên xem hết trang cuối cùng không lâu, quyển sách đột nhiên phát hỏa rồi nhanh chóng trở thành đống tro tàn. Vấn Thiên tái mặt, thầm nghĩ
“Có thể ẩn tàng hỏa kình trong sách, đợi khi mình đọc xong trang cuối, hỏa kình liền phát tác thiêu rụi toàn bộ quyển sách. Tu vi của Lãnh Huyết quả thật đáng nể “
Vấn Thiên ngồi xếp bằng, nhắm mắt luyện công theo khẩu quyết “Huyết ma tâm kinh”, mãi đến giữa trưa mới ngừng lại. Chàng cảm thấy chân khí trong người lưu thông một cách rất thông suốt, tinh thần sảng khoái, phấn chấn hẳn lên. Quả thật, bộ tâm pháp này có hiệu quả tốt hơn những tâm pháp võ công mà chàng đã từng tu luyện. Nếu tu luyện thành công Huyết ma tâm pháp, chắc chắn Vấn Thiên sẽ có một thân tu vi không ai có thể xem thường được.
Vấn Thiên chợt nghĩ ra một ý kiến táo bạo, nếu như vận công theo khẩu quyết Huyết ma tâm pháp trong lúc phát xuất Huyết kiếm tam thức, không chừng mới có thể phát huy được uy lực thật sự của kiếm pháp này. Uy lực đó hẳn là rất đáng sợ. Vấn Thiên trong lòng rất háo hức, muốn thử ngay. Nhưng hiện tại là ban ngày, chàng sợ sẽ có nhiều người chú ý đến, liền quyết định dời lại vào ban đêm, lúc mọi người đã ngủ say. Chàng nhanh chóng lo liệu việc ăn uống rồi xuống mật thất để tìm Lãnh Huyết, định nhờ Lãnh Huyết chỉ điểm thêm cho mình.
Nhưng Lãnh Huyết lại không có mặt trong mật thất, Vấn Thiên thất vọng đành trở ra. Dù sao, hôm nay cũng là 1 ngày may mắn đối với chàng, chàng quyết định tối nay sẽ rời khỏi căn cứ Marshall, đi đến 1 quán bar để tự tưởng thưởng cho chính mình.
Suốt buổi chiều, Vấn Thiên dành hết thời gian đọc qua một lượt tất cả số sách vở chàng đã mang về, kể cả quyển “Âm dương song tu thuật”. Xem ra, loại song tu công pháp này có nhiều điểm lý thú hơn chàng nghĩ, không chỉ có thể tăng cường tu vi cho đôi nam nữ cùng tu luyện mà còn có khả năng phục hoạt kinh mạch bị tổn thương, trị thương cứu người. Trong đầu Vấn Thiên bỗng nảy ra vài ý nghĩ dâm tà, dù sao Huyền Vũ cũng đã đọc qua quyển sách đó, nếu có thể lợi dụng cô ta để tu luyện song tu thuật, thật là nhất cử lưỡng tiện.
6h00 PM, Vấn Thiên chỉ lấy thức ăn đủ cho Huyền Vũ dùng. Chàng lại mặc vào người một bộ thường phục rồi đi ra khỏi phòng, tiến đến cổng lớn của căn cứ huấn luyện. Chàng khai báo sơ qua với những người canh gác rồi ra khỏi căn cứ, hướng đến thị trấn gần đó. Sau hơn nửa giờ đi bộ, Vấn Thiên quá giang được 1 chiếc xe, chỉ 10 phút sau chàng đã có mặt trong thị trấn. Vấn Thiên đảo mắt nhìn quanh rồi bước vào 1 quán bar, chọn một chỗ ngồi ở vị trí góc khuất, đúng như thói quen của chàng rồi gọi thức uống.
Chỉ vừa uống hết nửa chai rượu, Vấn Thiên bỗng chú ý đến vài người đang ngồi cách chàng không xa. Họ đều là nam nhân, dường như cũng là học viên của học viện Marshall như chàng. Những người này đang ồn ào bàn tán về 1 vấn đề gì đó một cách sôi nổi. Vấn Thiên liếc mắt nhìn một lượt, chàng nhận ra kẻ từng đánh bại và sỉ nhục mình – Harry Warman cũng đang ở trong nhóm người đó. Vấn Thiên tạm thời án binh bất động, chú ý lắng nghe đoạn đối thoại giữa Harry và những đồng bạn của hắn
Chàng nghe thấy một nam nhân da đen nói
“Đợt sát hạch này cũng thật là khắc nghiệt, tớ cố gắng hết sức cũng chỉ vừa đủ điểm để được ở lại”
Một người khác lên tiếng
“Không ngờ, thằng mê ngủ đó cũng vượt qua được đợt sát hạch này “
Harry Warman cười, giọng nói khinh khỉnh
“Thực lực của nó chẳng ra sao cả, nhưng dường như nó đã hối lộ hiệu trưởng học viện không ít mới có thể được giữ lại. Nghe nói hiệu trưởng rất thích đồ cổ, còn thằng nhóc đó lại là con của 1 chủ hiệu đồ cổ có chút tiếng tăm ở New York, không chừng nó đã hối lộ hiệu trưởng bằng thứ đó “
Vấn Thiên nghe đến đó, lửa giận liền nổi lên bừng bừng, chàng cầm chai rượu đang uống dở ném thẳng vào giữa chiếc bàn mà đám học viên kia đang ngồi quanh.”Xoảng” một tiếng, chai rượu vỡ tan, chất lỏng bắn tung tóe vào người những học viên đang ngồi tại hiện trường. Lập tức, bọn họ đảo mắt nhìn quanh, không khó khăn gì để phát hiện ra thủ phạm là Vấn Thiên đang nhìn mình bằng ánh mắt thách thức
Harry Warman đứng lên, gầm gừ
“Thằng con hoang vô dụng, mày muốn gây sự à ?”
Vấn Thiên cười nhạt, khiêu khích
“Đúng thế đấy, đồ to đầu ngu ngốc ạ “
Harry Warman nhào đến định ăn thua đủ, Vấn Thiên lập tức đứng lên, phóng nhanh ra cửa, miệng hô to
“Nào, chúng ta ra ngoài cho rộng rãi”
Khi Harry Warman bước ra khỏi quán bar, Vấn Thiên đã đứng sẵn ở ngoài, đôi mắt đã nhắm sẵn lại.
Chàng nói
“Đến đây nào thằng to xác”
Harry không do dự, liền thi triển tuyệt học của hắn, quyền đầu tỏa ánh sáng rực rỡ đánh thẳng vào ngực Vấn Thiên. Bằng Huyết nhãn, Vấn Thiên đã quan sát được mọi hành động của Harry Warman, chàng cũng phải công nhận là quyền pháp của tên to xác này rất nhanh, liền không dám khinh xuất, nghiêng người né tránh. Harry vô cùng ngạc nhiên, hắn di chuyển cực êm, gần như không gây tiếng động, vì sao tên này lại có thể biết được phương vị để mà tránh né. Hắn liền vung tay, tiếp tục đánh ra vô số quyền như vũ bão, như muốn dồn Vấn Thiên vào thế hạ phong
Vấn Thiên linh hoạt tránh né, rồi chớp lấy cơ hội giáng trả vào người Harry Warman vài quyền. Tên to xác này quả thật bền bỉ vô cùng, bị trúng đòn nhưng tốc độ và uy lực của chiêu thức không hề giảm. Vấn Thiên biết không thể chỉ dùng sức mạnh cơ bắp để hạ được Harry Warman, liền vận công lên tay, chuẩn bị sẵn sàng để phát xuất 1 chiêu thức cực mạnh. Trong đầu chàng bỗng nghĩ đến Huyết kiếm tam thức. Vấn Thiên quyết định dùng tay thay kiếm, sử dụng Huyết kiếm tam thức với nội lực của Huyết ma tâm kinh để đối phó với tên to xác hung hăng này. Chàng đang muốn kiểm nghiệm xem việc phối hợp 2 công pháp này sẽ tạo ra 1 uy lực như thế nào.
Nghĩ là làm, bàn tay Vấn Thiên bỗng phát ra 1 thứ ánh sáng đỏ nhàn nhạt, chém thẳng vào Harry Warman, thế công mạnh mẽ như sấm sét. Harry lập tức trúng đòn, nhưng cũng giáng vào mặt Vấn Thiên một quyền không nhẹ. Chàng liền bị đánh văng ra, ngã xuống rồi lồm cồm đứng dậy mở mắt quan sát kết quả.
Cơ nhục trên người Harry Warman bỗng rách toạc, máu tuôn xối xả thành vòi. Hắn đứng yên như trời trồng, có vẻ như không tin vào điều đang xảy ra. Chỉ ít phút sau, Harry Warman lại la thảm thêm tiếng nữa, sau lưng hắn cơ nhục lại bị xé ra, một dòng máu nóng mang theo dư kình lập tức bắn ra, hướng thẳng vào những tên đồng bạn của hắn đang đứng ngơ ngác gần đó. Máu lại đổ, thêm 2 tên nữa bị đả thương, kêu la thảm thiết. Vấn Thiên dường như hiểu sự tình đã trở nên nghiêm trọng, liền quay lưng bỏ chạy chỉ chốc lát sau đã mất dạng.
Vấn Thiên nhanh chóng ra đường lớn, quá giang 1 chiếc xe trở về học viện Marshall. Chàng nghĩ thầm trong bụng
“Uy lực thật là lợi hại … Phải chăng … thứ đó gọi là kiếm khí … “
Chàng suy nghĩ thật lâu, mãi cho đến khi về đến cổng học viện mới xuống xe, thở dài tự nhủ
“Tên to xác này thật đáng ghét, nhưng tội của hắn cũng chưa đến nỗi đáng chết. Hy vọng là hắn không mất mạng, nếu không thì mình sẽ gặp rắc rối to”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT