Thiếu nữ vẫn chưa tỉnh dậy

Vấn Thiên ngồi cạnh thiếu nữ, nhẹ nhàng vuốt ve từng đường nét thanh tú trên khuôn mặt cô, trong lòng lo âu suy nghĩ. Chàng biết chắc rằng mình khó lòng vượt qua được kì thi sát hạch. Nhưng không sao, chàng đã có mối quan hệ rất tốt với 1 thủ hộ giả của thư viện Marshall, chàng vẫn có thể lưu lại thư viện Marshall vài ngày nữa bằng mật thất của Lãnh Huyết. Trong những ngày đó, chàng tự tin rằng có thể thuyết phục Lãnh Huyết đưa chàng vào thư viện 1 lần nữa để chàng có thể lấy được những tư liệu cần thiết.

Bình minh đã xuất hiện, những tia nắng ban mai chiếu rọi qua cửa sổ.

Vấn Thiên đến nhà ăn, ăn thật no nê rồi lén lút lấy 1 số đồ ăn thức uống mang về. Chàng không đến tập trung cùng những học viên khác mà lẻn trở về tòa nhà E1, rồi đi lên căn phòng mà Lãnh Huyết đã chuẩn bị cho chàng.

Thiếu nữ đã tỉnh dậy, nhưng vẫn ngồi im không nói năng gì

Vấn Thiên bước vào, để thức ăn ở gần chỗ thiếu nữ, nhưng cô ta lại vung tay định gạt đi

Vấn Thiên nhanh chóng chụp tay thiếu nữ lại, thở dài nói

“Khó lắm tôi mới lấy được số thức ăn này đó “

Thiếu nữ nhìn Vấn Thiên, tức giận nói

“Ngươi đã làm gì ta ? Có phải ngươi đã hạ độc với ta rồi ? Vì sao ta không thể ra khỏi cánh cửa đó được ? “

Vấn Thiên lắc đầu

“Không phải độc chất, cũng không phải là do tôi làm, cái thứ mà cô đã trúng phải gọi là Huyết long. Cô vẫn sống bình thường, chỉ là không sử dụng võ công được, cũng không thể đánh hay giết người được thôi. Mỗi lần cô có ý định làm những việc đó sẽ bị đau đớn vô cùng, rất thê thảm. Nơi này đã được bố trí cấm chế, chỉ có tôi mới có thể tùy tiện ra vào mà thôi “

Thiếu nữ có vẻ không tin, cô đứng dậy định tấn công Vấn Thiên, bỗng từ ngực trái truyền lại cảm giác đau đớn dữ dội như muốn xé nát trái tim cô ra. Thiếu nữ ôm ngực lăn lộn dưới sàn nhà trông rất thê thảm.

Vấn Thiên thở dài

“Đã nói rồi mà … “

Thiếu nữ hoảng sợ, không dám nghĩ ngợi gì nữa, cơn đau liền dịu đi. Cô nhìn Vấn Thiên với ánh mắt oán giận rồi lăn ra khóc ầm ĩ. Vấn Thiên ôm thiếu nữ vào lòng, định dỗ dành để cô nín khóc. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, thiếu nữ hoàn toàn không có 1 mảnh vải trên người, còn tiểu huynh đệ quái ác của Vấn Thiên lại theo thói quen biểu tình đòi quyền tự do, không biết vô tình hay cố ý lại xâm phạm vào địa phận thần bí của thiếu nữ. Thiếu nữ đỏ mặt, ngưng khóc, cố đẩy Vấn Thiên ra rồi dùng tay che chắn những vị trí trọng yếu trên người

Vấn Thiên thấy thế nghĩ thầm

“Che gì mà che chứ, có chỗ nào trên người cô ta mà mình chưa thấy qua đâu “

Vấn Thiên cảm thấy tội nghiệp, bèn về phòng lấy vài bộ quần áo của chàng đem qua cho thiếu nữ. Nhìn những động tác vụng về, hấp tấp của thiếu nữ lúc mặc y phục, Vấn Thiên không nhịn nổi liền nở 1 nụ cười đầy tà ý

Thiếu nữ đã mặc xong y phục, xuân quang trên người đã được che đậy lại toàn bộ. Vấn Thiên ngắm nhìn cô ta một lúc rồi hỏi

“Cô tên gọi là gì ? Thuộc môn phái nào ? “

Thiếu nữ tức tối đáp trả

“Vì sao phải nói cho ngươi biết chứ ?”

“Không nói thì thôi vậy, nếu cô không chịu nói, tôi sẽ tiếp tục vui đùa với cô đấy. Không chừng sẽ cưỡng gian cô thật đó” – Vấn Thiên càu nhàu

Chàng đến gần thiếu nữ, ôm cô ta vào lòng, luồn tay vào trong y phục của cô mà vuốt ve mơn trớn. Thiếu nữ phản kháng dữ dội, nhưng chỉ ít phút sau, dường như nhận ra mình không thể thoát khỏi đôi tay rắn chắc như thép của Vấn Thiên, cô đành buông xuôi để mặc cho nam nhân này muốn làm gì thì làm. Những giọt nước mắt lại tuôn rơi, tiếng khóc rấm rứt lại phát ra.

Vấn Thiên cảm thấy dùng phương pháp này không có tác dụng, bèn dừng lại, lấy tay lau nước mắt cho thiếu nữ. Chàng nhìn thiếu nữ bằng ánh mắt dịu dàng, khẽ nói

“Dù sao, cô cũng phải có 1 cái tên chứ. Tên tôi là Lâm Vấn Thiên, thế còn tên cô là gì ? “

Thiếu nữ bất giác nói

“Huyền Vũ…”

Vấn Thiên cười nham nhở nói

“Huyền Vũ ,cái tên thật là ấn tượng. Có phải nghĩa là con rùa đen thật lớn trong tứ linh chăng ? Sao cô không lấy tên là Chu Tước, là phượng hoàng lửa, sẽ đẹp hơn nhiều “

Huyền Vũ liếc xéo Vấn Thiên, nói

“Ngươi mới là con rùa đen lớn đó. Chu Tước là tên của tỉ tỉ của ta “

Vấn Thiên thầm nghĩ



“Chắc chắn còn 2 người nữa là Bạch Hổ và Thanh Long, không biết thân thủ của họ thế nào. Huyền Vũ dường như có tu vi thấp kém nhất trong bọn, thế mà đã đánh mình tơi tả như thế này … Sau này gặp phải Thanh Long , Bạch Hổ thì mình chỉ còn cách chạy trốn. “

Vấn Thiên ngồi im suy nghĩ hồi lâu.

“Muốn làm cho Huyền Vũ nói ra thân phận của cô ta và mục đích thật sự khi cô ta đến đây, xem ra không thể không giở ngụy kế. Phải tìm ra thứ mà cô ta sợ nhất trên đời rồi dùng thứ đó uy hiếp cô ta mới được. Nữ nhân sợ gì nhất nhỉ, có lẽ là sợ bị cưỡng gian, nhưng Huyền Vũ lại khá kiên cường, cô ta khóc lóc vậy nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. À, có thể là cách này, không sợ chết, không sợ bị cưỡng gian, không biết cô ta có sợ trở nên xấu xí không nhỉ “

Vấn Thiên nghĩ xong, làm bộ thở dài nói

“Tôi thua cô rồi. Xem ra tôi không có cách gì khai thác được thông tin từ cô cả. Lãnh Huyết đã nói, nếu tôi không làm được việc đó thì phải giao cô lại cho anh ta “

Huyền Vũ tò mò hỏi

“Lãnh Huyết là ai ? Có phải là nam nhân mặc hắc y, khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng đó không ? “

Vấn Thiên gật đầu

“Ban đầu anh ta định tra khảo cô theo phương pháp của anh ta, nhưng tôi thấy không nỡ, mới bảo anh ta giao cô cho tôi xem sao. Nếu biết được tôi đã bó tay với cô, anh ta sẽ bắt cô về tự tra khảo lấy “

Huyền Vũ kiên cường nói

“Bất quá là chết thôi chứ gì. Dù bị đánh đập như thế nào ta cũng không khai ra đâu “

Vấn Thiên làm vẻ mặt khiếp sợ nói 1 tràng dài

“Anh ta nói với tôi rằng sẽ không giết cô mà sẽ lột lớp da mặt của cô ra, sau đó cắt đứt gân tay, gân chân. Nếu cô vẫn không chịu khai, anh ta sẽ quẳng cô vào ổ kiến lửa cho chúng cắn xé những vết thương trên người cô. Nếu sau đó cô vẫn chưa chết, anh ta sẽ cắt lưỡi rồi quẳng cô ra đường. Lúc đó cô sẽ trở nên rất thống khổ, muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong, không chừng người trong tổ chức của cô cũng sẽ bỏ rơi cô luôn. Thế là cô chịu khổ 1 cách oan uổng mà chẳng được gì cả “

Lời nói của Vấn Thiên có vẻ như đã có tác dụng, Huyền Vũ toàn thân run rẩy, mồ hôi đổ ra ướt cả trán. Cô ta từng chứng kiến những xác chết bị treo trong mật thất, đương nhiên là hiểu được sự tàn bạo, khốc liệt của Lãnh Huyết, cũng hiểu được rằng những lời Vấn Thiên nói là thật. Huyền Vũ sợ hãi òa lên khóc nức nở như 1 đứa trẻ. Vấn Thiên ngoài mặt làm ra vẻ xúc động nhưng trong lòng cười thầm, chàng hiểu rằng chàng đang đạt được mục đích của mình.

Vấn Thiên lại ân cần lau nước mắt cho Huyền Vũ, giọng nói có vẻ quan tâm

“Hiện giờ chỉ có tôi có thể giúp được cô thôi. Hãy nói cho tôi sự thật, sau đó tôi sẽ có thể thuyết phục Lãnh Huyết hóa giải Huyết long cho cô, và thả cô ra “

Trong lúc nói, Vấn Thiên lặng lẽ ôm lấy Huyền Vũ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc và khuôn mặt của cô như muốn xoa dịu sự lo âu, sợ hãi trong lòng Huyền Vũ. Huyền Vũ cắn môi suy nghĩ thật lâu, rồi bất chợt đổi cách xưng hô, hỏi Vấn Thiên

“Anh là thế nào với Lãnh Huyết ? Thân phận thật sự của anh là gì ? Tôi biết chắc anh không phải là người của chính phủ Mỹ, nếu như anh là người của chính phủ, anh sẽ đem tôi giao cho các cơ quan điều tra của họ chứ không xử sự như thế này “

Vấn Thiên cười nói

“Tôi cũng giống như cô, là đạo tặc, chính xác là đào mộ tặc chuyên trộm cổ vật từ các lăng mộ cổ. Tôi tiềm phục ở căn cứ Marshall với mục đích chỉ là trộm 1 số tư liệu về địa lý và khí tượng để phục vụ cho việc làm ăn của tôi. Tôi cũng từng bị Lãnh Huyết bắt được, nhưng anh ta lại tha cho tôi và bảo tôi giúp đỡ anh ta. Tôi cũng đang liều lĩnh ở đây cố tìm cách chiếm được lòng tin của Lãnh Huyết để lấy được những tư liệu đó rồi sẽ cao chạy xa bay “

Lời nói của Vấn Thiên dĩ nhiên là sự thật, nên chàng diễn đạt rất tự nhiên và trôi chảy, Huyền Vũ cũng cảm thấy tin tưởng 7,8 phần. Cô lại hỏi Vấn Thiên khá lâu về cổ vật Trung Hoa và lịch sử, dĩ nhiên đây vốn là kiến thức mà Vấn Thiên tâm đắc nhất nên chàng trả lời cực kì trôi chảy. Cuối cùng, khi đã cảm thấy có thể tin tưởng được Vấn Thiên, Huyền Vũ nhìn chàng hồi lâu rồi ngập ngừng lên tiếng

“Tôi là người của U Minh tuyệt địa. Tôi được giao nhiệm vụ đoạt lấy chiếc hộp mà anh đã thấy. Tôi cũng không biết nó là thứ gì, dùng để làm gì nữa. Tất cả chỉ có vậy thôi “

Vấn Thiên mừng rỡ, nhưng không biểu hiện ra nét mặt. Chàng vẫn ôm Huyền Vũ trong tay, dịu dàng an ủi cô hồi lâu rồi bước ra khỏi phòng, đi xuống mật thất tìm Lãnh Huyết. Một lúc sau, Vấn Thiên trở lại hồ hởi nói

“Anh ta đã đồng ý sẽ không làm gì phương hại đến cô. Đến khi nhiệm vụ của anh ta kết thúc, có thể anh ta sẽ thả cô đi”

Huyền Vũ hỏi

“Còn việc hóa giải Huyết long thì sao ? “

Vấn Thiên lắc đầu

“Không thấy nhắc đến, nhưng chắc là lúc thả cô đi, anh ta sẽ hóa giải cho cô “

Vấn Thiên ngồi xuống ngay bên cạnh Huyền Vũ, ôm lấy cô, dịu dàng lấy những thức ăn mà chàng đã mang đến đút cho Huyền Vũ ăn, động tác chu đáo như chăm sóc 1 đứa trẻ. Đúng là chàng có thể tùy tiện cưỡng bức Huyền Vũ bất cứ lúc nào, nhưng Vấn Thiên lại muốn chiếm được trái tim của cô ta, sau đó để cô ta tự động dâng hiến cho chàng, như thế sẽ thú vị hơn là dùng vũ lực. Nhất là lúc này Vấn Thiên đang bị thương, việc nam nữ này ảnh hưởng không tốt đến vết thương, không thể tùy tiện được. Huyền Vũ không nói gì, chỉ nhìn Vấn Thiên bằng ánh mắt nghi hoặc pha lẫn chút xúc động.

Đến tối hôm đó, trong phòng có thêm 1 chiếc giường và 1 bộ bàn ghế. Vấn Thiên đã lén lút mang những thứ này về từ ký túc xá. Vấn Thiên bỏ hàng giờ vẽ lại những đồ hình kì quái của Lãnh Huyết theo trí nhớ của chàng, nhưng đến tận khuya chàng vẫn không ngộ ra được gì, bèn vò nát tờ giấy. Huyền Vũ đang nằm trên giường, có vẻ như đã ngủ say, bộ ngực phập phồng theo từng hơi thở trông thật hấp dẫn vô cùng.

Vấn Thiên thấy vậy liền leo lên giường nằm cạnh Huyền Vũ, ôm lấy thân thể ấm áp của Huyền Vũ vào lòng. Không biết vô tình hay cố ý, bàn tay của Vấn Thiên lại đặt đúng ngay trên ngực Huyền Vũ. Chàng định nhắm mắt đi ngủ thì Huyền Vũ tỉnh dậy, khẽ kêu lên

“Không được nằm ở đây … “

Vấn Thiên cắn nhẹ vào vành tai cô ta, khẽ nói

“Chỉ có 1 chiếc giường, tôi cũng không thích ngủ dưới đất “

Huyền Vũ lại hỏi



“Không tìm được thêm 1 chiếc giường nữa sao ? “

Vấn Thiên phì cười

“Cô nghĩ đây là đâu chứ. Tôi chỉ có thể đem giường của tôi đến đây, còn của người khác, sao có thể tùy tiện mang đi được”

Huyền Vũ không nói gì nữa, nhắm mắt lại. Vấn Thiên cũng nhanh chóng đi vào giấc mộng. Huyền Vũ vẫn chưa ngủ nhưng không thể nào thoát khỏi vòng tay của Vấn Thiên được, đành nằm im chịu trận. Trong tâm trí cô không hiểu sao lại nghĩ rằng nằm trong lòng nam nhân này thật là dễ chịu, Huyền Vũ lắc đầu như cố gắng gạt bỏ suy nghĩ này, khuôn mặt dần đỏ lên. Nam nhân này thật lạ lùng, lúc thì tỏ ra háo sắc, vô lại, nhưng lúc lại ân cần dịu dàng chăm sóc cô, thật là không thể hiểu nổi.

Ngày hôm sau, Vấn Thiên ngoài những lúc ra ngoài lấy thức ăn, gần như không ra khỏi phòng. Chàng ngồi vẽ những đồ hình kì quái rồi vò đi, sau đó lại trầm ngâm suy nghĩ, có lúc lại vung vẩy tay chân như mô phỏng vài động tác chém dọc, đâm ngang rất cơ bản của kiếm thuật. Sau nửa buổi chiều ngồi xếp bằng luyện công, Vấn Thiên bắt đầu chuyện trò với Huyền Vũ bằng thái độ cởi mở, vui vẻ, cũng không quên ôm ấp, chiếm chút tiện nghi của cô. Huyền Vũ không nói gì, mặc kệ chàng trai trẻ ngồi độc thoại, cũng không phản kháng gì khi bị Vấn Thiên ôm vào lòng. Dường như cô đang tập làm quen với cuộc sống bị giam cầm này.

Đã đến ngày thi sát hạch. Sáng sớm hôm đó, Vấn Thiên thức dậy, ăn mặc chỉnh tề rồi rời khỏi phòng, đến nhà ăn tìm những học viên khác, nhập bọn cùng họ đi đến nơi khảo thí. Chàng tỏ ra rất ung dung, mặc kệ những lời xì xào bàn tán của những học viên khác. Chỉ có Yên Thùy là không nói gì, cô nhìn Vấn Thiên bằng ánh mắt kì quái.

7:00 AM

Một nhóm giảng viên đến, cầm những phong bì to, dày cộm trong tay và những dụng cụ, thiết bị khác sẽ dùng trong cuộc thi sát hạch. Vấn Thiên không cảm thấy lo lắng gì, nhưng lại có chút nuối tiếc. Dù sao, Yên Thùy cũng có thể tính là một mĩ nhân, nếu bị loại khỏi học viện Marshall, Vấn Thiên khó lòng có thể tiếp xúc với người đẹp này nữa.

Mặc dù Yên Thùy vẫn còn căm ghét Vấn Thiên, nhưng chàng không thể phủ nhận mình đã có một số hảo cảm đối với cô gái này. Thân thể Yên Thùy nếu so với Huyền Vũ thì quả thật là thua kém, khuôn mặt cũng không quyến rũ bằng, nhưng Vấn Thiên lại thích tính cách ngang ngạnh, mạnh mẽ của Yên Thùy. Một phụ nữ khó chinh phục mới đem lại cho nam nhân thú vui của sự chinh phục, và nam nhân nào cũng đều có thú vui đó, không chỉ riêng mình Vấn Thiên. Chàng cũng có ý định định liều lĩnh hái đóa hoa có gai này một phen xem sao.

Một giám thị cầm mảnh giấy nhỏ trên tay đọc lớn

“Lâm Vấn Thiên “

“Có … Úi da … Có mặt” – Vấn Thiên hô to theo tác phong quân đội, nhưng việc này vô tình lại động đến vết thương làm chàng cảm thấy đau nhói.

Đám học viên xì xào

“Không học hành, tập luyện gì cả, lại bị kêu lên đầu tiên, anh ta bị loại chắc rồi “

“Cậu được đặc cách thông qua kì thi này“ – Vị giám thị nói

“Hả ! Có việc này sao … “ - Không chỉ Vấn Thiên mà tất cả học viên cùng đồng thanh thốt lên

Một nam nhân trẻ tuổi tóc đen, khuôn mặt lạnh lùng mặc quân phục sĩ quan không biết từ đâu xuất hiện. Nam nhân này bước đến đứng trước đám học viên, giọng nói lạnh như tiền

“Lâm Vấn Thiên đã phát hiện được địch nhân xâm nhập vào căn cứ Marshall, lại còn tiêu diệt được 5 tên, có thể tính như đã lập được 1 chiến công không nhỏ. Các người nói xem, anh ta có nên được đặc cách hay không ? “

Vấn Thiên đương nhiên nhận ra đó là Lãnh Huyết. Yên Thùy cũng vậy, nhưng cô không nói năng gì. Không ngờ Lãnh Huyết lại có thể ra mặt giúp đỡ Vấn Thiên lộ liễu như vậy.

“Còn ai có ý kiến gì không ?” – Lãnh Huyết lạnh lùng nhìn 1 lượt tất cả đám học viên

Một học viên rụt rè nói

“Liên tục bỏ giờ như vậy, làm sao có thể có đủ kiến thức … Còn nữa, thái độ vô kỉ luật đó … “

Lãnh Huyết quắc mắt nhìn người đó nói

“Kiến thức thu thập trực tiếp trên chiến trường còn tốt hơn gấp trăm lần so với ngồi nghe giảng lý thuyết hay là bò lê lết bắn vào những tấm bia vô tri đó.”

Đám học viên bị sát khí và sự lạnh lẽo trên khuôn mặt Lãnh Huyết dọa cho chết khiếp, có miệng mà cứ như câm, chẳng ai còn dám nói tiếng nào. Lãnh Huyết lại nhìn Vấn Thiên, bảo chàng

“Trở về đi. Ngày mai, hãy đến tập trung cùng các học viên khác. “

Vấn Thiên chẳng dại gì ở lại. Chàng nhanh chóng chạy về khu nhà E1, bước chân tung tăng như biểu lộ sự mừng rỡ. Vừa về đến phòng, Vấn Thiên liền ôm lấy Huyền Vũ mà hôn lấy hôn để lên mặt cô, khiến cho khuôn mặt Huyền Vũ đỏ bừng lên. Vấn Thiên lại trò chuyện, tâm sự – hay đúng hơn là gần như độc thoại cả buổi sáng với Huyền Vũ, với vẻ phấn khích khó tả.

Nhìn vẻ mặt hớn hở của Vấn Thiên, Huyền Vũ trong lòng thầm đau xót. Hiện giờ cô đang lâm vào hoàn cảnh tù túng, bị giam cầm, làm sao còn tâm tình để mà nói chuyện, vui đùa nữa. Ngoài ra còn phải kể đến việc thân thể trong trắng của Huyền Vũ hàng ngày vẫn bị Vấn Thiên xâm phạm. Địa vị của Huyền Vũ trong U Minh tuyệt địa khá cao, trước giờ chưa có ai dám đối xử với cô như vậy. Sự xâm phạm của Vấn Thiên đã làm tổn thuơng lòng tự trọng của Huyền Vũ một cách nghiêm trọng. Huyền Vũ không tỏ ra tức giận, chống đối nữa, vì cô biết làm như thế sẽ kích thích sự háo thắng của Vấn Thiên, chàng trai trẻ sẽ tiếp tục khi phụ cô nhiều hơn nữa. Cô cố gắng tỏ ra lạnh lùng, thờ ơ, mong sao Vấn Thiên sẽ nhàm chán mà buông tha cho cô.

Vấn Thiên dĩ nhiên là nhận ra điều đó, chàng một mặt vẫn chăm sóc Huyền Vũ một cách chu đáo, tận tình mặt khác vẫn tiếp tục ôm ấp Huyền Vũ một cách tình tứ, ôn nhu như thể đối xử với người yêu của mình. Nước chảy đá mòn, rồi sẽ đến lúc tảng băng trong tim Huyền Vũ phải tan ra, để rồi trái tim đó sẽ thuộc về chàng.

Độc thoại chán chê, Vấn Thiên lại ngồi xếp bằng luyện công. Huyền Vũ ngồi quan sát chàng, khuôn mặt không lộ ra chút cảm xúc nào. Cô cũng phải công nhận rằng khuôn mặt của Vấn Thiên có 1 sức hút đặc biệt tỏa ra từ vẻ đẹp tổng hợp từ tinh hoa của 2 chủng tộc. Vẻ mặt đó lúc này trông rất anh tuấn, nam tính, kết hợp cùng thân thể nở nang cường tráng của chàng tạo nên 1 sự mê hoặc khó tả. Huyền Vũ lại nhớ đến ánh mắt tà dị của Vấn Thiên lúc chiếm tiện nghi của cô. Ánh mắt đó có chút đáng ghét, nhưng dường như lại tỏa ra một mị lực mà nữ nhân khó thể chống lại được. Có đôi lúc, ánh mắt đó long lanh như chứa đựng một thâm tình sâu đậm, như 1 lời hứa hẹn mà nữ nhân rất thích nghe.

Vấn Thiên vẫn nhắm mắt, nhưng bằng Huyết nhãn, chàng đã biết được Huyền Vũ đang chăm chú ngắm nhìn mình. Chàng chỉ cười thầm rồi chăm chú dùng Huyết nhãn quan sát khắp nơi. Chàng mở rộng không gian ý thức của mình ra hết cỡ rồi thầm tính toán. Hiện giờ, Huyết Nhãn của Vấn Thiên chỉ có thể quan sát trong bán kính khoảng 100 mét, nhưng như thế là quá đủ. Với khả năng đặc biệt này, Vấn Thiên có thể cảm nhận thấy mọi sinh vật, dù cho sinh vật đó bị ngăn cách với chàng bao nhiêu lớp chướng ngại đi nữa.

Vấn Thiên thầm cảm ơn tạo hóa đã ban cho chàng những cơ duyên hiếm có như vậy. Chân khí tự động lưu thông, nằm ngủ vẫn có thể luyện công như thường; lại có thêm Huyết nhãn có thể phát hiện ra bất cứ đối thủ nào, dù cho đối thủ đó có ẩn nấp tài tình đến đâu; đó là chưa kể đến 3 chiêu Huyết kiếm không thể xem thường. Chắc chắn trong tương lai, tu vi của chàng có thể tiến xa hơn nữa, không còn e ngại bất cứ đối thủ nào.

Đến khi trời tối, Vấn Thiên mới mở mắt, đứng dậy. Chàng thử cử động mạnh một chút rồi mừng rỡ khi cảm thấy chỗ vết thương không còn đau nữa. Dường như thương thế của chàng đang bình phục với tốc độ rất nhanh. Vấn Thiên nhớ ra cả ngày nay mình vẫn chưa ăn gì, chàng bèn đi đến nhà ăn, đem về khá nhiều thức ăn cho mình và Huyền Vũ. Ăn xong, Vấn Thiên bỗng nảy ra 1 suy nghĩ táo bạo.

“Vì sao lại không thử đến thư viện Marshall một lúc nhỉ, đám cảnh vệ đã thấy mình đi cùng với Lãnh Huyết đêm đó rồi, chắc là họ sẽ không ngăn cản mình nữa đâu. Hơn nữa, nếu như bọn cảnh vệ không chịu để mình vào, với Huyết nhãn, mình có thể dễ dàng phát hiện được họ, chắc chắn sẽ tránh được tầm nhìn của họ. Cứ thử một phen xem sao”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play