Từ Bính kéo khăn trắng phủ lên cả người cô, trong lòng đau đớn, mắt anh đỏ ngầu ươn ướt.

Anh xin lỗi cô mà, xin lỗi vì đã làm tổn thương cô, xin lỗi vì không thực hiện lời hứa sắt son của một người chồng.

Anh biết anh sai rồi, cô mau trở lại đi mà, cầu xin ông trời đưa cô trở lại đi.
Từ Bính suy sụp, khóc như một đứa trẻ, suốt cả ngày lẫn đêm đều túc trực ngoài phòng xác, anh sợ cô ở đó một mình sẽ lạnh, sẽ cô đơn.

Anh phải ở đây canh chừng, ở bên cạnh cô, làm đúng nghĩa vụ của một người chồng.

Anh chờ tới khi thi thể của cô được đem đi hỏa táng, chính tay anh sẽ đi tìm tên khốn đó, anh nhất định cho bọn chúng còn đau khổ hơn cô gấp trăm nghìn lần, tuyệt đối không thể tha thứ.
Trong thâm tâm Tôn Lệ chắc cũng không muốn để anh đau đớn như vậy, khổ sở lừa dối chính bản thân mình.

Có lẽ chính vì vậy mà cô không muốn để anh biết sự thật, không để vật chứng cuối cùng còn sót lại kia rơi vào tay anh.

Cô sợ rằng anh sẽ mất đi lý trí chạy tới gϊếŧ người đàn ông đó ngay lập tức.
Nỗi oan, niềm uất hận cứ để cô đem theo xuống địa ngục, cô hận kẻ đã tàn nhẫn gϊếŧ chết đi tất cả của cô, hận kẻ đã cướp đi cuộc sống, chiếm đoạt tình yêu, kẻ đã mang tên “cha” mà đối xử với cô không bằng một tên cầm thú.

Đối với cô mà nói, thế giới này thật bất công bằng.
Một đóa hoa đẹp sớm tàn! ---------------------------
Xem một vài chứng cứ mà Hàn Lục tìm được, Phó Mặc Thần có chút thất thần.

Nếu theo những chứng cứ trước mắt thì người gϊếŧ hại Tôn Lệ chính là tên lái xe kia.

Nhưng sao anh cứ cảm thấy bất hợp lý.

Tại sao người đàn ông đó lại mang cô đi giữa đêm hơn nữa lại còn cưỡng bức giữa đường.
Nếu có thể khiến người phụ nữ đó lên xe tại sao lại không làm chuyện đó trên xe? Mấu chốt quan trọng nhất vẫn là hai người đang đi đâu.

Vẻ mặt cau mày đó khiến Hàn Lục toát mồ hôi, Phó Mặc Thần không vừa lòng điều gì sao.
“Cho người theo dõi Tôn Khải và tên lái xe đó cho tôi.”
Hàn Lục thờ dài: “Đã làm xong rồi, chỉ chờ tin tức về nữa thôi.”
Hàn Bạch mặc áo blouse, tháo kính đi ra từ phòng thí nghiệm: “Đã kiểm tra rồi, có dính máu của nạn nhân và cha cô ta, mảnh vỡ kia cũng trùng khớp với vết nứt trên mặt chuyền, điều tôi bất ngờ nhất vẫn là việc kim cương bị vỡ, không thể tin được.”
Phó Mặc Thần đáp lại: “Đúng vậy, thường thì kim cương rất khó để vỡ, cùng lắm chỉ nứt thôi, còn ở đây, hình lập phương bên ngoài bằng platinum nguyên chất bị đập bẹp, viên kim cương bên trong lại vỡ.”
“Đúng rồi, sợi dây chuyền cổ này có giá trị không nhỏ, số người biết đến nó cũng không nhiều.

Tôi nhớ trong triển lãm đá quý gần đây có ghi trong sách, một tên lái xe như Lôi Dương làm sao biết được giá trị thực của nó.

Người gϊếŧ nạn nhân không thể là hắn, trên sợi dây chuyền cũng không hề có máu của anh ta, thậm chí còn không có dấu vân tay.”
Phó Mặc Thần gật đầu, nhìn về phía Hàn Lục hỏi: “Sợi dây chuyền này các cậu lấy được ở đâu?”
“Từ một chợ đen.”
“Điều tra cho tôi ai là người đã bán nó.”
“Được thôi.”
--------------------------------------
Nửa đêm tỉnh giấc, Tô Tư Yên cảm thấy trống vắng, lấy tay chạm vào người đàn ông bên cạnh đã không còn, giường lạnh ngắt.

Anh đi đâu mất rồi.

Cô ngồi dậy, lấy chút nước để uống rồi trở lại giường.
Nghĩ lại những chuyện trước kia, cô không ngờ bản thân vẫn còn có thể quay lại với anh.

Chỉ là cô vẫn canh cánh trong lòng việc anh đang làm gì, có nguy hiểm gì không.

Càng nghĩ cô càng căng thẳng hơn, cô thò tay lấy trong ngăn kéo lọ thuốc Alprazolam bỏ vào miệng, với tay lấy cốc nước thì cốc nước đột nhiên rơi xuống nền vỡ tan.
Ánh đèn sáng từ ngoài phòng khách chiếu vào, Phó Mặc Thần đã về.

Vừa nghe thấy tiếng vỡ anh liền chạy nhanh mở cửa phòng ra.

Ánh mắt hai người chạm nhau, anh tiến lại gần, dịu dàng bế cô lên đi ra phòng bếp, rót cho cô cốc nước.
“Em uống đi, lại mơ thấy ác mộng à?”
Tô Tư Yên lắc đầu, vẻ mặt buồn bã: “Không có anh bên cạnh em không yên tâm.”
Anh vuốt từng sợi tóc của cô: “Đừng sợ, anh ở đây, nào đi ngủ thôi.”
Anh lại bế cô vào giường, đắp chăn lên cho cô, cẩn thận dặn dò: “Nếu cần thứ gì cứ gọi anh, anh ở phòng đọc sách.”
Phó Mặc Thần đứng dậy rời đi.

Tô Tư Yên kéo tay anh lại, giọng yếu đuối: “Đêm nay ngủ với em được không?”
Anh quay lại, gỡ tay cô ra, nằm lên giường, tay vòng qua em ôm chặt lấy cô: “Được, em ngủ đi, lát nữa em ngủ rồi anh xử lý nốt chút việc.”
Tô Tư Yên ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, từng hơi thở của anh đề làm cô cảm thấy yên tâm.
Một lát khi thấy cô đã ngủ say anh mới ngồi dậy rời khỏi giường, tất cả những hành động đó đều rất nhẹ nhàng, anh sợ cô tỉnh giấc.

Thực ra ngay từ lúc anh bỏ tay ra, cô đã tỉnh rồi, chỉ là cố giả vờ mà thôi.

Bệnh trầm cảm đã rèn luyện cho cô sự nhạy bén, dù chỉ là một hành động nhỏ cũng khiến cô tỉnh giấc.
Ngồi trong phòng làm việc, Phó Mặc Thần lật mấy tập tài liệu về tài chính của Tôn gia tại thời điểm hiện tại.

Báo cáo cho thấy, vài năm gần đây đã bắt đầu xuống dốc không phanh, vài lần nhận góp vốn bất hợp pháp.

Tôn gia bây giờ chỉ thiếu một nước nữa là đổ.
Tôn Khải ngày đêm bên người phụ nữ Nhiếp Nhu, không màng thế sự.

Anh suy đoán, người gϊếŧ Tôn Lệ chính là Tôn Khải, chỉ cần điều tra ra được ai là người đã bán chiếc vòng đó mọi chuyện coi như sáng tỏ.

Cảnh sát hiện giờ cũng đang tìm manh mối, anh có thể hỗ trợ thêm.
Đang suy nghĩ tập trung thì tiếng mở cửa phòng đánh thức anh.

Tô Tư Yên mang một cốc sữa cùng một chiếc áo khoác tiến lại gần phía anh.
Phó Mặc Thần bỏ kính xuống, nhìn cô: “Vẫn không ngủ được à?”
Cô gật đầu, đặt cốc sữa xuống, lấy áo khoác lên người anh: “Anh đừng thức khuya nhiều quá, không tốt đâu.”
Anh kéo lấy cô, để cô ngồi lên đùi ôm cô: “Được rồi, anh biết mà, em muốn xem thứ này không?”
Nói rồi anh giơ tập tài liệu trước mặt cô, cô lật tập tài liệu kia ra.

Nó nói về vụ án của Tôn Lệ.

Mấy ngày nay cô luôn cảm thấy có lỗi, lúc cô ấy đau khổ nhất, cô không có ở bên cạnh.

Cho dù là không liên lạc với nhau thì ít nhất cô cũng phải biết cô ấy ở đâu.

Cô thực sự không thể tha thứ cho sự vô tâm của bản thân.
Đáy mắt cô muộn phiền nhìn thi thể đầy rẫy vết thương, cái chết của cô là một đả kích.

Cổ họng cô bất giác khó chịu, cô lập tức chạy vào nhà tắm, từng cơn nôn khan ập đến.

Phó Mặc Thần lo lắng cho cô, chạy vào vỗ lưng.

Anh biết cô vẫn rất áy náy đối với cái chết của Tôn Lệ chính vì thế mà anh mới đồng ý giúp cô tìm ra hung thủ.

Sở dĩ không chờ cảnh sát vì họ làm việc thường rất lâu có kết quả, đến lúc tìm được hung thủ thì có lẽ cũng là vài tháng sau mất rồi.
Đỡ hơn một chút, anh bế cô ra ngoài khẽ dặn dò: “Tốt nhất anh không để em xen vào chuyện này nữa.”
Tô Tư Yên níu tay anh lại, vẻ mặt bi thương: “Hãy cho em xem, em muốn được biết tường tận.”
“Em phải hứa là không được rơi nước mắt, không suy nghĩ nhiều đã.”
“Được rồi, em sẽ không khóc đâu.”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play