Phó Mặc Thần gọi Hàn Bạch tới xem vết thương cho cô, cửa phòng khóa, hai người đàn ông bên trong tranh cãi.
“Thằng bất hiếu, cô ta không hề xứng với cháu.”
“Cháu không cần biết xứng hay không, thứ cháu cần là tình yêu của cô ấy.”
“Cháu…”
“Vậy nên xin ông đừng chia rẽ bọn cháu như ngày xưa ông đã làm với cha cháu.”
Nhắc tới Phó Thâm, trong lòng Phó Hạo đầy sự đau khổ.

Ngày trước chính ông đã tiếp tay cho Bằng Hối hại Phó Thâm, bao năm qua ông vẫn luôn day dứt.
“Vậy còn Như Ý thì sao? Nó cũng yêu cháu mà?”
Phó Hạo rất quý Bối Như Ý vì từ nhỏ cô ấy đã bên cạnh ông, thường xuyên chăm sóc, trò chuyện với ông.

Ông coi cô ta như con cháu ruột trong nhà, cô ấy thích Phó Mặc Thần ông biết.

Chính vì vậy mà ông đẩy hai người về với nhau nhưng chỉ một phía thì không được.
“Cháu không quan tâm, người cháu để ý từ đầu đến cuối chỉ có mình Tô Tư Yên.”
Phó Hạo day đầu, thực sự cũng không biết phải làm sao cho phù hợp đây.

Ông không thể bỏ mặc Bối Như Ý, càng không để người phụ nữ thân phận thấp hèn như Tô Tư Yên bước vào cửa nhà họ Phó.
“Cháu có bao giờ nghĩ loại phụ nữ như Tô Tư Yên yêu cháu chỉ vì tiền, vì muốn trèo cao thôi.”

“Ông đừng nói nữa, một người phụ nữ không quen biết cứu cháu lúc nửa đêm, đó là trèo cao sao? Cô ấy vốn dĩ chưa từng nghĩ đến tài sản, cháu hiểu cô ấy.

Ông nói xem, một người phụ nữ vốn rất nhát, lại vì bảo vệ danh dự của cháu mà ra tay đánh người, chưa kể đến cô ấy còn vì cháu mà đỡ một viên đạn.

Từ lúc quen biết đến giờ cháu chưa từng thấy một điểm lợi dụng nào từ cô ấy cả.”
Phó Hạo câm lặng, xem ra đứa cháu này của ông ta chìm quá sâu rồi.

Ông tức giận, chống gậy bỏ ra ngoài.
“Rầm!”
Tiếng cửa đập mạnh, trước khi rời đi, Phó Hạo hỏi ngược lại một câu: “Cháu có từng nghĩ chính vì sự cố chấp mà gây nguy hiểm cho cô ta sao?”
Câu nói của Phó Hạo có tác động rất lớn với anh.

Trong cơn tức giận hắc đã lật đổ mọi thứ trên bàn xuống.

Hàn Bân từ bên ngoài nghe tiếng đổ vỡ, giật mình không thôi.
----------------------
Sau khi băng bó vết thương, cô trở lại phòng làm việc.

Vừa đi vệ sinh xong chưa kịp xả nước thì tiếng xì xào nói xấu bắt đầu lọt vào tai.
“Tôi nói không sai mà, cô ta chính là hồ ly tinh, tại vì cô ta mà hôm nay giám đốc đã cãi nhau với ông ruột mình.”
“Nghe nói vị hôn thê của giám đốc còn bị cô ta hất coffee nóng vào nữa cơ.”
“Ngay từ lúc vào làm việc tôi đã nghi ngờ rồi, các cô thấy không, một người bằng cấp như cô ta mà cũng đòi vào đây làm, ảo tưởng quá mức rồi.”
Trong nhà vệ sinh, cô rơi nước mắt, không ngờ sau lưng mình mọi người lại nói vậy.

Cô mở cửa nhà vệ sinh ra, trực tiếp không quan tâm đến bọn họ.
Vừa nhìn thấy cô, họ lập tức im miệng, vội lảng tránh nhưng ánh mắt họ tỏ rõ khinh thường, nhất là đố kỵ.

Tô Tư Yên rửa mặt cho tỉnh táo, xốc lại tinh thần rồi trở về nơi làm việc.
Tình yêu nào mà chả có ngọt và đắng.

Khi yêu con người ta sẽ thay đổi.

Có những người chìm đắm mãi không thể thoát ra, có những người lại trầm luân.

Con người mà, tình cảm là thứ không thể kiểm soát.
Giống như những bông hoa vùi dập dưới mưa tình yêu cũng vậy, nó cũng có lúc ưướŧ áŧ, vùi dập nhưng chỉ cần có ánh nắng thì hoa sẽ tươi trở lại với điều kiện mưa đừng quá lâu và nắng đến đừng quá muộn.
---------------------
Hàn Bân thấy cô trở lại thì đưa cho cô một tập tài liệu, bảo cô chỉnh lại lỗi, bản báo cáo trên bàn cô vẫn chưa làm xong.

Cô nhanh chóng vùi đầu vào công việc.

Phó Mặc Thần sau cuộc tranh cãi bỏ ra ngoài.

Lời cuối cùng của Phó Hạo quả nhiên đã tác động mạnh đến anh.
Anh đến một quán bar quen thuộc, dùng rượu để giải tỏa suy nghĩ trong đầu.

Tư Truy đang ngồi cùng đám bạn thấy Phó Mặc Thần liền chạy tới: “Đã lâu không thấy cậu tới đây, sao nào có chuyện gì rồi ư?”
Phó Mặc Thần không trả lời, chỉ cầm ly rượu mà phục vụ đưa một ngụm uống sạch.

Không khí quán bar sôi động, kíƈɦ ŧɦíƈɦ từng giác quan trên cơ thể.
Tư Truy ngồi xuống, giằng ly rượu trên tay anh, từ từ tra hỏi: “Sao nào, có chuyện gì phiền não, cứ nói với tôi, biết đâu tôi lại giúp cậu giải quyết.”
Phó Mặc Thần từ trên tay Tư Truy giành lại ly rượu đưa lên miệng, uống một hơi.
“Tôi thích một người phụ nữ nhưng ông tôi lại phản đối.”
Tư Truy há hốc mồm, anh lại vì tình cảm nam nữ mà xích mích với ông nội.

Mà khoan đã, thích một người phụ nữ, Phó Mặc Thần thích một người phụ nữ.
Phó Mặc Thần nhìn Tư Truy đe dọa: “Cất ánh mắt kia của cậu đi.”
Tư Truy vỗ vai anh, khẩn trương: “Mấy tháng không gặp tôi sắp không nhận ra cậu nữa rồi.”
“Tốt nhất cậu đừng xen vào chuyện của tôi, tránh gặp mặt tôi có thể sẽ có lợi với cậu hơn.”
Tư Truy có vẻ không vui lắm, thực ra anh ta luôn chịu sắp đặt của cha mẹ.

Đến việc gặp ai, chơi với người nào đều được tìm hiểu và cân nhắc kỹ lưỡng bởi vì một lý do duy nhất cha anh ta là nhà chính trị nổi tiếng.

Có một vài thứ không tiện cho hình ảnh của gia đình.
Đã có những lúc anh ta từng nghĩ sẽ chống lại sự khống chế đó nhưng rốt cuộc chỉ là vô ích.

Anh ta như một con chim trong lồng không có tự do.

Đến cả việc đi đâu, ở đâu cũng phải được ghi chép lại.
Đó chính là cuộc sống của tầng lớp thượng lưu.

Nếu muốn sa đọa, có sa đọa, nếu muốn quy tắc, có quy tắc.

Tất cả đều được khống chế dưới bàn tay của chính họ.
“Phó Mặc Thần, tôi khác với cậu, so ra cậu còn được hơn tôi rất nhiều.

Đối với người phụ nữ của mình hãy trân trọng.”
“Tôi biết!”
----------------------------
Sau khi tan ca, Phó Mặc Thần tới đón cô, cô lên xe anh trước ánh mắt đố kỵ của nhiều người.
Vừa ngồi yên vị trong xe, cô đã ngửi thấy mùi rượu rất nồng.

Thực ra tình trạng bây giờ của hai người rất khó xử, cô cũng không biết phải nói thế nào.
“Vết thương sao rồi?”
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.”
Cô càng tỏ ra không có gì càng làm anh tự trách bản thân hơn.
“Xin lỗi em.”
“Đừng xin lỗi, con người đều phải đánh đổi, được thứ này, mất thứ kia, em cũng vậy.”
Anh không nói gì nữa, khởi động xe.

Hai người đến biệt thự của anh, chiếc xe hôm trước mua ở Macao nay đã được chuyển về, đặt trong gara.

Anh mở cửa xe, đỡ cô xuống.
Cô vừa nhìn thấy xe đã mỉm cười, quả thực cô đã mong chờ ngày được lái chiếc xe của mình từ rất lâu.

Cảm giác thật tốt, chỉ có điều chuyện hôm nay xảy ra làm cô không có tâm trạng lắm.
“Thần, sau này nếu anh không còn yêu em nữa thì hãy nói trực tiếp với em được không?”
Anh xoa đầu cô, chuyện hôm nay có lẽ đã làm cô bất an.
“Được, đừng suy nghĩ nữa.”
Cô ngập ngừng rồi cuối cùng cũng nói: “có phải ông anh không thích em không?”
Anh dỗ dành cô: “Chỉ là ông vẫn chưa tiếp xúc nhiều với em thôi, sau này sẽ khác.”
Có câu nói này của anh, cô cũng yên tâm phần nào.

Cô biết là gia đình anh sẽ không chấp nhận một người phụ nữ không có gia thế như cô nhưng cô tin Phó Mặc Thần, tin vào tình yêu giữa hai người.
Cô nhẹ nhàng ôm anh, mong rằng đừng có thêm bất cứ sóng gió nào ập đến nữa, cô sợ bản thân không chịu được.
“Reng! Reng! Reng!”
Tiếng chuông điện thoại kêu, cô buông anh ra, vội vàng nghe điện thoại.

Là mẹ cô gọi đến, tạm thời bà sẽ đi công tác, bà dặn cô vài câu, rồi cúp máy.

Bản thân cô biết rằng mẹ đang cho cô thời gian để giải quyết vấn đề tình cảm.

Mẹ cô là dạng phụ nữ quyết đoán, không khắt khe, rất chung thủy..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play