Đỗ Thư Dao không biết hắn đang nói cái gì, tâm trí nàng cực kỳ rối bời, Thái Bình Vương bây giờ khiến nàng cảm thấy rất xa lạ, lâu lắm rồi không gần gũi, thậm chí là người thân nhất cũng trở nên xa lạ.
Nhưng mà Thái Bình Vương vươn tay chạm vào mặt nàng, Đỗ Thư Dao lại có cảm giác muốn dán chặt mặt mình lên tay hắn cọ xát.
Nàng... Thật sự quá nhớ hắn, cho dù ngày nào hắn cũng xuất hiện trước mặt Đỗ Thư Dao, nhưng nàng cũng vẫn nhớ hắn, nhớ con chó giây phút nào cũng ở bên cạnh nàng.
Nhưng mà Đỗ Thư Dao vẫn đứng im không nhúc nhích, trong mắt Thái Bình Vương nồng đậm tình cảm, giống như một chiếc lưới thật lớn, nhiều ngày nay không cẩn thận nhìn kỹ, đột nhiên nhìn lại, khiến Đỗ Thư Dao có phần không biết làm sao.
Thái Bình Vương đã bắt đầu sắp xếp tất cả mọi thứ, trước đây lần nào cũng là Dao Dao cứu hắn, chăm sóc cho hắn, mạo hiểm vì hắn, lúc này, hắn cũng muốn chăm sóc cho Dao Dao, hắn muốn lấy thân phận một con người, nhìn nàng trải qua cuộc sống mà nàng vẫn luôn hy vọng.
Giống như nàng nói, giữa bọn họ đã từng dùng hình thức như vậy sống chung rất nhiều năm, bản thân Thái Bình Vương thật ra cũng có xu hướng tự coi mình là chó, nếu còn ở thế giới kia, có lẽ hắn còn có thể dùng hình dạng kia vẫn luôn ở bên cạnh Dao Dao.
Nhưng ở thế giới này thì không được, thứ hắn cho, Dao Dao không thể nào nhận được, Dao Dao muốn... Hắn sẽ nghĩ cách giúp nàng có được.
Dù sao nàng là một con người, mà hắn... Nhiều khi chính bản thân hắn cũng chẳng phân biệt được, rốt cuộc hắn là cái gì.
Thái Bình Vương nhận ra thân thể Đỗ Thư Dao cứng đờ, nhanh chóng rút tay lại, nói: "Ta còn có buổi học nữa phải học, đi luôn đây."
Đỗ Thư Dao nhìn Thái Bình Vương, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, Thái Bình Vương đi luôn.
Một mình nàng quay về phía con cá bơi qua bơi lại trong hồ, rất lâu sau cũng không nhúc nhích, đợi đến khi tỉnh táo lại, môi nàng đã bị cắn ra mùi máu tanh.
Như vậy không phải là cách, Đỗ Thư Dao có phần không chịu đựng nổi, quá khó chấp nhận, nàng thà rằng... Thà rằng như trước đây, giả vờ như chẳng biết gì hết, ở bên cạnh Thái Bình Vương.
Cũng phải thôi, giờ đây Thái Bình Vương không chỉ hết bệnh, lại còn là đứa con được hoàng đế yêu thương nhất, hơn nữa nói quá lên một chút, vị trí thái tử còn bỏ trống, trong lòng hoàng đế hướng về ai quá rõ ràng, tuy rằng trước đó Thái Bình Vương mắc bệnh điên, thiên tử tương lai đương nhiên không thể có bệnh cũ như vậy, nhưng vào ngày hoàng đế giam thái tử lại kia, đã thông báo khắp nơi là Thái Bình Vương chưa từng bị điên, chỉ trúng độc mà thôi.
Gần một tháng, trong triều có quan lớn lấy lòng, Đỗ Thư Dao đối phó những kẻ này có phần da đầu tê dại, Thái Bình Vương cũng cách mỗi ba năm ngày lại được người mời đi dự tiệc.
Tất cả mọi người đều đang thăm dò Thái Bình Vương có như bình thường không, cũng đang thăm dò thái độ của hoàng đế.
Mỗi một dấu vết như vậy, cộng thêm hoàng đế lần lượt rút người trong phủ này đi, bên cạnh Đỗ Thư Dao chỉ còn có một người giúp đỡ duy nhất là Tam Hồng, người mới được đưa vào vương phủ luôn có ý đồ khác, dù sao phụ nữ trên đời này như cánh bèo trôi, nếu một ngày kia leo được lên Thái Bình Vương, vậy tương lai bọn họ thật sự cao quý không tả nổi, đó chính là gà chó lên trời.
Gần như tất cả mọi người đều muốn trèo lên Thái Bình Vương, chỉ có Đỗ Thư Dao muốn ly hôn với hắn vào giai đoạn quan trọng này, nàng thật sự không khéo xử lý vương phủ, không thể làm một vương phi thật sự chăm lo trong ngoài đều tốt, nàng chỉ là một người bình thường, chỉ nghĩ đến cuộc sống bình thường, bây giờ điều nàng luyến tiếc duy nhất là những ngày tháng sống bên cạnh Thái Bình Vương ở biên giới phía nam kia, mới thật sự là không buồn không lo.
Cuộc sống mọi người đều bận rộn như vậy lại trôi qua thêm một tháng nữa, nhiệt độ đêm giữa hè cũng thoải mái hơn ban ngày một chút, ban ngày Đỗ Thư Dao xử lý xong những sổ sách do thôn trang đưa đến, khó chịu ở thư phòng cả ngày, ban đêm đi ra ngoài hít thở không khí, dọc theo đường nhỏ đi một lúc, thả lỏng tâm tình.
Kết quả không ngờ, nàng chỉ đi thả lỏng một lát, cũng có thể gặp phải cảnh này.
Đỗ Thư Dao đứng dậy, vòng qua hắn lập tức đi vào bên trong, Thái Bình Vương cắn môi, lấy hết can đảm giữ cánh tay nàng lại, lại bị Đỗ Thư Dao hất ra: "Đừng chạm vào ta!"
Thái Bình Vương sợ đến mức rút tay lại, Đỗ Thư Dao giống như ống bắp rang bơ đã đạt đến giới hạn, lập tức bùng nổ.
"Ngươi cần gì phải như vậy!" Đỗ Thư Dao nói: "Nếu người muốn nạp thiếp cứ nói với ta một tiếng, cần gì dây dưa với nha hoàn dưới hiên của ta, muốn cho ta xem sao?"
"Ngươi không cảm thấy mất giá à!" Đỗ Thư Dao nghiến răng: "Tại sao ngươi lại háo sắc thô lỗ như vậy, cho dù có muốn cô nương như thế nào, tốt xấu gì cũng đợi..."
Thái Bình Vương vội vàng bước lên một bước: "Ta không có."
Đỗ Thư Dao lại nói tiếp: "Tốt xấu cũng đợi chúng ta hòa ly xong đã."
Thái Bình Vương cứng đờ, cuối cùng Đỗ Thư Dao cũng nói ra rồi, sung sướng giống như tự làm khổ mình, nói ra câu đầu tiên, những điều còn lại đều trôi chảy hơn: "Bây giờ ngươi là người rất quan trọng trong Hoàng Thành, chính là lúc tốt nhất tương lai rộng mở, trong lòng hoàng đế còn áy náy với ngươi, bây giờ lời ngươi nói có thể so với thánh chỉ."
Đỗ Thư Dao nhìn Thái Bình Vương: "Trước đây ta tự thấy đối xử với ngươi không tệ, đã từng cứu mạng ngươi, ngươi thưởng cho ta một thủ hòa ly cũng không quá đáng nhỉ."
Sắc mặt Thái Bình Vương trắng bệch, cho rằng Đỗ Thư Dao nổi giận vì hắn đỡ tỳ nữ kia, vội vàng giải thích: "Ta không phải cố tình dây dưa với nàng ta, là tóc của nàng ta vướng vào đai lưng ngọc của ta..."
Đỗ Thư Dao giơ tay lên: "Ta không muốn nghe những chuyện vớ vẩn kia của ngươi, hòa ly, ngươi mau đến chỗ bệ hạ nói rõ nguyên nhân, tùy ngươi nói ta không hiền lương thục đức thế nào, tóm lại chúng ta phải hòa ly."
Thái Bình Vương bước lên trước một bước, nhưng mà trong hơi thở lạnh như băng của Đỗ Thư Dao, không dám vươn tay, cuối cùng nghĩ đến điều gì đó, lấy lòng nói: "Dao Dao, nàng đừng nóng giận, ta nấu canh gà..."