Cuối cùng Thái Bình Vương cũng không còn thờ ơ được nữa, hắn bước nhanh đi đến trước mặt Đỗ Thư Dao, vội vàng nhìn nàng: "Dao Dao muốn vứt bỏ ta mà đi sao?"
Đỗ Thư Dao lui về phía sau nửa bước, nói: "Trước tiên ngươi bình tĩnh một chút, không phải là vứt bỏ ngươi mà đi, chẳng qua chỉ là hòa ly, sau khi hòa ly, ta sẽ không còn là thê tử của ngươi nữa, chúng ta vẫn có thể làm người thân của nhau như trước đây, cả đời này cũng không thay đổi, nhưng chúng ta không nhất định phải trì hoãn lẫn nhau nữa, đến lúc đó, ngươi cũng có thể tìm cô nương ngươi thích, miễn là đối phương không để ý việc ngươi từng bị điên, ta sẽ không can thiệp, mà ta..."
Thật ra Đỗ Thư Dao cũng không muốn kết hôn với bất kỳ ai, nhưng Thái Bình Vương nhìn nàng, nàng đánh phải bất chấp nói: "Mà ta cũng có thể gả cho người mà ta thích, làm phu thê thật sự."
Thái Bình Vương muốn nâng tay chạm vào Đỗ Thư Dao, nhưng lại cứng ngắc dừng lại giữa không trung, hắn nhớ đến Đỗ Thư Dao yêu cầu không cho hắn chạm vào nàng, cũng không dám làm trái ý nàng.
Chẳng qua hơi nước trong mắt càng dày hơn, bĩu môi, hỏi: "Dao Dao thích ai?"
Đỗ Thư Dao đi đâu bịa ra một cái tên người mình thích bây giờ, chỉ mím chặt môi không nói gì.
Nàng nhớ đến tối hôm đó, Thái Bình Vương nằm cạnh gối nàng, kề sát bên tai nàng, nói hắn thích nàng, bây giờ Đỗ Thư Dao vẫn nhớ được sự kinh hãi của nàng khi đó, nhưng hắn vẫn là chó của nàng.
Cho nên nàng mím môi, cũng không trả lời, Thái Bình Vương lại không chịu từ bỏ, bước gần hơn một bước, tiếp tục hỏi: "Dao Dao thích... Ai?"
Đỗ Thư Dao nuốt nước bọt, nhìn giọt nước mắt của hắn đang trượt xuống, trong lòng khó chịu như bị bỏng, nàng phải làm thế nào bây giờ, những ngày này không phải nàng chưa từng ép mình nghĩ đến, Chuỗi Chuỗi khó chịu, làm sao nàng lại không khó chịu được chứ.
Bất kể nghĩ thế nào, điều kiện đầu tiên cũng phải là nàng không biết Thái Bình Vương là chó của nàng, nếu ngay từ đầu không biết, cho đến bây giờ, Đỗ Thư Dao tin rằng ngày đêm làm bạn như vậy, sợ rằng đã hòa hợp thể xác và tinh thần từ lâu, Đỗ Thư Dao cũng không ngại người yêu mình là một kẻ điên, hoặc là người đã từng bị điên.
Nhưng hắn cố tình lại là chó của nàng, nhiều năm như vậy, muốn nàng phải chấp nhận thế nào đây?!
Hắn nghĩ đến đây cười khẽ, là Dao Dao cứu hắn, cho hắn ăn uống, tắm rửa cho hắn, cho hắn mái nhà, dạy hắn làm một con chó như thế nào.
Nhưng bây giờ, nàng không muốn dạy hắn làm người, nàng muốn ly hôn, muốn rời xa hắn.
Người thân không thể đụng chạm ôm ấp, người thân nhìn nàng ôm ấp với người khác, Đỗ Thư Dao không biết, Thái Bình Vương không thể nào chấp nhận được, điều này cũng đồng nghĩa với việc vứt bỏ.
Nhưng mà vẫn có chỗ nào đó không giống ngày thường, dường như hắn không hề tìm cơ hội gần gũi với nàng, mãi mãi ở ngoài khoảng cách mà nàng đã quy định, trở nên bận rộn nhiều việc, cũng không rời khỏi vương phủ, chỉ mỗi ngày đều ở cùng với mấy người dạy học, phần lớn thời gian khi Đỗ Thư Dao tìm hắn, hắn đều đang đọc sách, đang học tập đủ loại kỹ năng và tri thức làm người.
Từ đầu đến cuối hoàng đế không hề gọi nàng đến gặp, ngược lại Thái Bình Vương một mình vào cung mấy lần, cuộc sống như vậy giằng co hai tháng, bên ngoài đã bắt đầu nóng lên, mùa hè đến rồi, nhưng mà trong lòng Đỗ Thư Dao càng ngày càng trống rỗng, cô đơn kéo dài giống như không khí không có kẽ hở vẫn xâm nhập được, luồn vào trong từng tấc xương cốt của nàng.
Nàng cảm thấy trong cuộc sống của mình dường như có thứ gì đang từ từ xói mòn, im hơi lặng tiếng, không đau không ngứa, nhưng lại nhanh chóng vét sạch toàn thân nàng từ bên trong.
Tiếng nói cười vui vẻ trong vương phủ dần dần giảm đi, tháng tám giữa hè, trong Hoàng Thành, chuyện thái tử đã hoàn toàn bình thường trong ngoài triều đình và dân chúng, Thái Bình Vương viết một thư hòa ly cho Vu An Thanh, ngày Vu An Thanh dọn ra khỏi vương phủ, Hồng Luân cũng đi theo ra khỏi phủ.
"Ngươi nói là, ngươi cưới Vu An Thanh, là ý của hoàng đế, thích nàng ta cũng vậy sao?" Đỗ Thư Dao hỏi.
Hồng Luân khom lưng: "Vâng, vương phi."
Hồng Luân nói: "Hôm nay từ biệt, có lẽ mai này không có cơ hội gặp lại, vương phi ơn đức to lớn, Hồng Luân vẫn luôn nhớ mãi trong lòng."
"Sau này vương phi nhất định sẽ phú quý không gì bằng." Hồng Luân dập đầu thật sâu: "Nếu mai này vương phi có chỗ nào cần đến nô tài, cứ cầm thẻ trúc này đến lầu Thẩm Nguyên đưa cho bất kỳ ai là được."
Đỗ Thư Dao nhận, nhưng cũng không yên lòng, cũng không nghe lọt cái gì cao quý không tả nổi, chỉ nói: "Ta nhớ bệ hạ đã đưa ngươi cho ta, tại sao bây giờ lại phải quay về."
Nhưng nàng rầu rĩ không vui, lâu như vậy cũng chưa từng liếc nhìn hắn ta một cái, Nhật Thực làm sao không biết, tất cả chẳng qua chỉ là hắn ta mơ mộng hão huyền thôi.
Nhưng hắn ta không hối hận, hắn ta yêu say đắm người con gái tốt nhất trên đời này, chưa bao giờ coi thường hắn ta vì thân phận của hắn ta, thậm chí hắn ta nhiều lần xúc phạm, nàng cũng chưa từng giáng tội, càng không nói những lời quyết liệt khiến hắn ta cảm thấy nhục nhã lùi bước, chỉ muốn hắn ta lâu ngày hiểu được, từ trước đến nay nàng vẫn không có ý gì với hắn ta.
Thậm chí Nhật Thực còn không sinh ra chút oán hận nào vì niềm yêu thích không chút hy vọng nào này, mặc dù có, cũng nhanh chóng tan biến.