Edit: Bạch Linh
Thấy Diệp Bạch dám đứng trước mặt ông ta kiêu ngạo nói ra câu "nghệ sĩ nhà tôi", Chu Văn Bân cực kỳ tức giận.
Ở Quang Diệu từ trước tới nay ông ta nói một thì không ai dám nói hai, sao có thể chấp nhận việc bị một trên nhóc con miệng còn hôi miệng sữa trèo lên đầu mình khiêu khích, vì vậy ông ta lập tức gọi điện thoại cho Chử Hồng Quang, hơn nữa còn trực tiếp gọi video.
Chu Văn Bân là người đại diện kim bài của Quang Diệu, chín phần thu nhập của Quang Diệu đều đến từ nghệ sĩ của ông ta, chỉ một mình Cung Húc cũng đủ khiến vị trí của ông ta vững như bàn thạch, tiếng nói ở tổng bộ của ông ta cũng có trọng lượng không hề nhẹ.
Một người là nguyên lão của công ty, một người là người đại diện trẻ tuổi mới vào làm, Chử Hồng Quang sẽ nghiêng về bên nào không cần nói cũng biết.
Hi vọng trong lòng Lạc Thần vừa mới nhen nhóm đã bị một chậu nước lạnh dập tắt.
"A lô, Chử tổng!"
"Gặp Diệp Bạch chưa? Bàn giao công công việc thế nào rồi?" Trong Video, Chử Hồng Quang đang ngồi trên chiếc ghế gỗ đỏ to rộng trong văn phòng.
Chu Văn Bân lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Bạch, ngay sau đó đáp: "Hiện giờ cậu ta đang ở chỗ tôi, tôi cũng đang muốn cùng ngài nói chuyện đây!"
"Sao vậy? Có vấn đề gì à?" Chử Hồng Quang đương nhiên cũng thấy Diệp Bạch ở đầu dây bên kia.
"Chử tổng, tôi thấy trong tài liệu bàn giao công việc, nghệ sĩ cậu ta chọn là người của tôi, ba năm trước đây đã ký hợp đồng rồi, hợp đồng còn chưa kết thúc, đột nhiên lại thay đổi người đại diện, cái này chỉ sợ không hợp quy củ!" Chu Văn Bân trả lời.
Chử Hồng Quang nghĩ lại một chút: "Là người tên Lạc Thần sao? Dù sao cũng chỉ là một nghệ sĩ nhỏ không có danh tiếng, cho cậu ta cũng được, có cái gì mà không hợp quy củ?"
Chu Văn Bân không đổi sắc mặt, đáp: "Nếu như đem phần lớn tài nguyên cho một nghệ sĩ vớ vấn như thế thì thật quá lãng phí tài nguyên của công ty! Đối với mắt chọn người của Diệp Bạch, tôi không dám gật bừa!"
Nghe Chu Văn Bân nói thế, đôi môi tái nhợt của Lạc Thần cắn chặt, mà người đàn ông tên Diệp Bạch ngồi cạnh cậu ấy từ đầu tới cuối vẫn thản nhiên, ánh mắt nhìn Chu Văn Bân luôn mang theo vẻ lạnh nhạt và trào phúng.
"Người là chính cậu ta chọn, tôi cũng đã đáp ứng rồi." Chử Hồng Quang gần như không có ý định thay đổi quyết định, hiển nhiên ông ta không mấy để ý tới chút tài nguyên nhỏ lẻ đó.
Trong đáy mắt Chu Văn Bân xẹt qua một tia âm u, ông ta bày ra vẻ khổ sở tận tâm tận tụy khuyên nhủ: "Chử tổng, Diệp Bạch làm thế là phá hỏng quy củ của công ty, sẽ khiến những nghệ sĩ tiềm năng trong công ty lạnh nhạt hơn, tôi làm tổng giám, thật sự không thể nhìn cậu ta làm xằng làm bậy được!"
Chu Văn Bân tỏ vẻ thiện ý giúp Chử Hồng Quang giải quyết một vấn đề khó: "Chử tổng, tôi có ý kiến này. Tôi dùng Lâm Hạo đổi cho cậu ta. Vai phụ của Lâm Hạo trong bộ phim trước vô cùng xuất sắc, độ hot cũng cao, nhân cơ hội còn chưa hạ nhiệt, đẩy lên làm diễn viên tuyến hai cũng không có vấn đề gì..."
Lời này của Chu Văn Bân thoạt nghe thì giống như đang suy nghĩ cho lợi ích của công ty, lại thể hiện ra mình là người rộng lượng, hoàn toàn khiến người ta không thể suy nghĩ ra mục đích thật của ông ta có bao nhiêu dơ bẩn xấu xa.
Chỉ là một tên Diệp Bạch mà muốn đấu với ông ta ư!
"Diệp Bạch, Văn Bân muốn đưa Lâm Hạo cho cậu, cậu thấy thế nào?" Chử Hồng Quang chú ý tới biểu cảm của Diệp Bạch.
"Muốn thay đổi người? Cũng có thể!" Diệp Oản Oản sảng khoái đồng ý.
Hai con mắt mắt Chu Văn Bân híp lại, dễ dàng đáp ứng như vậy sao?
Ông ta còn tưởng tên Diệp Bạch này nhất định sẽ cáo trạng tội danh của ông ta trước mặt Chử tổng, nói ra chuyện ông ta cưỡng bức Lạc Thần.
Nghe Diệp Bạch nói vậy, sắc mặt đang căng chặt của Lạc Thần đột nhiên chùng xuống, trái tim cũng rơi xuống đáy vực...