Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Lúc đó chỉ cần Hàn Tiện Vũ xong đời thì công ty sẽ dồn lực để nâng đỡ, đưa Cung Húc lên làm nhất ca của Hoàn Cầu, nhưng bây giờ Hàn Tiện Vũ không chỉ sống tốt, hơn nữa nhân khí còn tăng mạnh, ông ta vẫn sẽ bị Phí Dương đè đầu cưỡi cổ.
Nghĩ tới đây, Chu Văn Bân chợt cười lạnh: "Rất tốt, Diệp Bạch! Không chỉ làm hỏng chuyện tốt của tao mà còn dám chạy tới địa bàn của tao giương oai! Lần này vừa vặn tính sổ với mày!"
Nghe lão đại nói như vậy, trong lòng người kia yên tâm hơn không ít, lập tức nịnh nọt: "Có anh Bân ngài trấn giữ ở đây, ai tới cũng phải cuốn gói đi thôi!"
Người kia liên tục tâng bốc Chu Văn Bân, vừa nói vừa lén liếc chàng trai trẻ tuổi trên sofa.
"Còn có việc?" Chu Văn Bân tức giận quét mắt nhìn người kia.
"Không có không có!"
"Không có thì còn không mau cút đi!" Vào lúc này, Chu Văn Bân rất rõ tâm tư của người kia đang rơi trên người Lạc Thần, cho nên vô cùng bất mãn.
"Dạ dạ dạ, tôi cút ngay! Tôi cút ngay!" Người kia rất hiểu ý, ranh mãnh lui ra ngoài.
Sau khi người kia đi ra, căn phòng lớn chỉ còn lại hai người.
Ngón tay của Chu Văn Bân gõ nhẹ lên mặt bàn, trên trán lộ ra một tia không kiên nhẫn: "Lạc Thần, kiên nhẫn của tôi có hạn."
Lạc Thần tựa như phải chịu khuất nhục gì đó, con ngươi của cậu ấy co rút lại, tựa như mặt nước kết thành một tầng băng mỏng.
Chu Văn Bân thấy vậy thì tiếp tục giả mù sa mưa, thả lỏng giọng: "Haiz, Lạc Thần, sao tính khí của cậu lại quật cường như vậy, đi theo tôi thì có gì không tốt?"
Chu Văn Bân vừa nói vừa chậm rãi đi đến trước mặt của Lạc Thần, giọng của ông ta chợt kéo dài, tiếp tục nói: "Chỉ cần cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôi không chỉ sẽ giúp cậu giải quyết tiền thuốc thang của mẹ cậu, còn có thể khiến cậu hot lên."
Bởi vì Chu Văn Bân tới gần, cơ thể của Lạc Thần căng thẳng như tên đã lên dây, mười ngón tay của cậu ấy siết chặt thành quả đấm, dường như chỉ cần ông ta dám làm ra chuyện gì thì cậu ấy có thể phản kháng ngay tức khắc.
Chu Văn Bân chắc chắn cậu ấy không dám phản kháng, ông ta cười ha hả, lại càng áp sát Lạc Thần hơn, bàn tay vỗ lên bã vai cậu ấy: "Lạc Thần à, mười tám tuổi cậu vào công ty, đến nay đã hai mươi mốt tuổi, cậu đã quật cường ba năm rồi, còn muốn quật cường cho đến lúc chết sao?
Thời kì hoàng kim của nghệ sĩ cùng lắm chỉ kéo dài vài ba năm, cậu còn có mấy cái ba năm nữa để quật cường?
Cậu biết không, nếu năm đó cậu thuận theo ý tôi, lấy tư chất của cậu, có lẽ địa vị trong giới hiện tại của cậu đã không phân cao thấp cùng Cung Húc, không biết chừng còn vượt qua cả Hàn Tiện Vũ rồi!"
Chu Văn Bân đưa ra giả thuyết để mê hoặc, nhưng từ đầu tới cuối Lạc Thần vẫn không nói câu nào, đôi môi mỏng của cậu ấy mím chặt lại.
Thấy đối phương không nói câu nào, Chu Văn Bân cười nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo vẻ giễu cợt: "Lạc Thần, đừng nói cậu cho rằng đến khi hợp đồng của cậu hết hạn, cậu sẽ có thể rời khỏi tay tôi?"
Chu Văn Bân thở dài, ông ta lắc đầu đồng tình: "Thật là một đứa trẻ ngây thơ. Lúc cậu còn ở Hoàn Cầu, tôi có thể khiến cậu biến mất không còn dấu vết nào cả, cậu cho rằng khi cậu rời khỏi Hoàn Cầu tôi sẽ cho cậu cơ hội để ra mặt nữa sao?"
Sắc mặt của Lạc Thần cuối cùng cũng thay đổi, cậu ấy há miệng, âm thanh khàn khàn đến bất thường: "Rốt cuộc ông muốn thế nào mới chịu bỏ qua cho tôi?"
Ngón tay của Chu Văn Bân chậm rãi trượt xuống vòng cổ tinh tế của đối phương, hô hấp cũng thô trọng thêm vài phần: "Lạc Thần, cậu là một người thông minh, tôi muốn gì không phải cậu là người rõ nhất sao? Vật mà Chu Văn Bân tôi muốn, tuyệt đối không có khả năng không chiếm được!"
"Tôi không phải người đồng tính!" Lạc Thần hắng giọng, chậm rãi gằn từng chữ.