Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Tư Dạ Hàn tìm Diệp Oản Oản?
Vậy chẳng phải tất cả mọi người sẽ biết quan hệ của hai người họ hay sao?
Như vậy con ngu kia sẽ đắc ý đến chết mất!
Tưởng tượng tới đây, Trầm Mộng Kỳ đã đứng ngồi không yên, cảm giác như vật sở hữu của mình bị người khác đoạt đi vậy.
Tuyệt đối không thể!
Đúng lúc này, không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt Trầm Mộng Kỳ lộ ra vẻ hưng phấn.
Diệp Oản Oản, hôm nay mày chết chắc rồi!
Ha... Đồ ngu xuẩn Diệp Oản Oản này, người đàn ông như Tư Dạ Hàn không chịu nắm chặt, lại bị Tư Hạ mê hoặc!
Hôm nay cô ta phải khiến cho Diệp Oản Oản thành giỏ tre, công múc nước thành công dã tràng.
Nhưng Tư Hạ và Tư Dạ Hàn đều họ Tư, không biết có quan hệ gì với nhau hay không, dù sao họ này cũng không thường thấy.
Trong con ngươi của Trầm Mộng Kỳ hiện lên một tia hoài nghi, nhưng rất nhanh liền vứt bỏ suy nghĩ đó.
Tuy gia thế của Tư Hạ được xem là tốt, nhưng không có khả năng có quan hệ với Tư gia. Hơn nữa Tư Hạ từ nơi khác chuyển trường tới đây, phỏng chừng cũng chỉ là địa đầu xà mà thôi.
"A a a đến rồi đến rồi! Thực sự đến lớp chúng ta rồi!"
"Đến tìm ai? Chẳng lẽ cũng đến đưa đồ sao?"
"Trời ơi! Không thể nào! Rốt cuộc là ai?"
Nữ sinh của lớp F cũng sắp điên lên rồi.
Thấy Tư Dạ Hàn càng ngày càng tới gần, Diệp Oản Oản thiếu chút nữa muốn chui vào đáy bàn trốn đi cho rồi.
Cô đem quần áo nhét vào trong tay Tư Hạ như thể văng một củ khoai lang nóng vậy: "Mặc, đồ, lên, cho, tôi!!!"
Tư Hạ hừ một tiếng: "Không mặc!"
Diệp Oản Oản nghiến răng: "Mặc mau lên! Có tin tôi đập chết cậu không?"
Tư Hạ cười ha ha: "Vậy cậu có tin tôi cởi quần luôn không?"
Diệp Oản Oản: "..." Tiết tháo của cậu đâu rồi!
Trong khi hai người nói chuyên Tư Dạ Hàn đã đến cửa phòng học.
Hứa Dịch thấy Tư Hạ và Diệp Oản Oản đẩy áo qua lại, cả người loạn lên cả rồi.
Mẹ nó! Cái gì đây vậy!?
Nhìn biểu cảm như ngày tận thế của Hứa Dịch, Diệp Oản Oản im lặng lấy tay che mặt.
Xong rồi xong rồi!
Bây giờ có nhảy vào sông Vong Xuyên cũng không rửa sạch tội!
Tư Hạ hoàn toàn không có ý muốn mặc quần áo, cứ như vậy ngồi ở đó, khiêu khích nhìn Tư Dạ Hàn, cho đến khi trên đùi truyền tới một đợt đau đớn.
"Đệch!"
Diệp Oản Oản muốn véo chết cậu ta sao!
Ha, véo đi véo đi! Véo chết cậu ta cũng không mặc!
Diệp Oản Oản nghiến răng, hung tợn nhìn tên tiểu tử hỗn đản thà chết chứ không chịu khuất phục kia.
Cuối cùng, cô chỉ có thể nơm nớp lo sợ đứng lên, bước ra khỏi chỗ ngồi đi đến cửa.
Dưới tầm mắt của tất cả mọi người, Diệp Oản Oản bước đến bên cạnh Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản bây giờ làm gì còn có tâm tư quản ánh mắt của những người khác. Vào lúc này, tất cả sự chú ý của cô đều tập trung trên người người đàn ông trước mặt, ngay cả chân lông cũng dựng đứng lên cả rồi.
"Cái đó... B...a!" Chống lại ánh mắt lạnh giá của Tư Dạ Hàn, cô thiếu chút nữa đã thực sự bật thốt lên chữ "Ba".
Diệp Oản Oản suýt chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi của mình, vội vàng tỉnh táo lại, miễn cưỡng bày ra một nụ cười gượng gạo: "Thân... Thân ái, sao anh lại tới đây?"