Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Lớp F.
Tư Hạ thấy Diệp Oản Oản ghét bỏ, sắc mặt tức khắc biến đen: "Còn không phải vì cậu đáng thương nên tôi mới không màng trinh tiết cởi áo cho cậu, cậu còn ghét bỏ nó!"
Diệp Oản Oản nghe những tiếng thét chói tai xung quanh, nhìn những nữ sinh không ngừng vây quanh lớp học, quả thực đã cứng họng.
Trinh tiết của cậu ta quan trọng sao? Cái mạng nhỏ của cô cũng sắp khó giữ rồi đây này!
Ánh mắt của các nữ sinh kia đang nhìn cô quả thật chẳng khác gì hổ đang rình mồi.
Đúng lúc này, trong những âm thanh hưng phấn đột nhiên vang lên một âm thanh sắc nhọn: "Đúng là hồ ly tinh không biết xấu hổ! Lớn lên xinh đẹp thì sao? Lớn lên xinh đẹp thì có thể thông đồng với đàn ông sao?"
"Đúng vậy! Tư Hạ rõ ràng là người đàn ông của Tiểu Tuyết nhà chúng ta!"
"Kẻ thứ ba không biết xấu hổ!"
Nghe những lời này, sắc mặt của Tư Hạ chợt lạnh xuống: "Từ lúc nào tôi là người đàn ông của cô ta, sao tôi không biết vậy?"
Trình gia muốn móc nối quan hệ cùng Tư gia cho nên xuống tay từ người cha bất lực của cậu ta, muốn dùng con gái liên hôn với Tư gia.
Cậu ta chỉ là thuận mắt với khuôn mặt của cô ta, cho cô ta vài phần mặt mũi, cô ta lại tự cho rằng mình là người đàn ông của cô ta ư?
Người của Trình Tuyết bị Tư Hạ đánh vào mặt như vậy, tức khắc không nói ra lời.
Trình Tuyết nhìn cách Tư Hạ bảo bọc Diệp Oản Oản, sớm đã giận tới phát run, cười lạnh nhìn Diệp Oản Oản: "Diệp Oản Oản, là tôi xem thường cô rồi! Cô thật có bản lĩnh, có thể khiến Tư Hạ nói gì nghe nấy! Ở phương diện quyến rũ đàn ông, tôi quả thật không bằng cô, cam tâm chấp nhận hạ phong!"
Diệp Oản Oản không nói gì, nhưng trong lòng đã phun trào không biết bao nhiêu lần rồi. Tư Hạ là tôn tử của lão phu nhân, phải gọi cô một tiếng thím đấy! Cái gì mà quyến với chả rũ!
Tư Hạ càng thêm không kiên nhẫn: "Không muốn chết thì câm miệng lại!"
Khuôn mặt của Trình Tuyết lúc này đã gần như vặn vẹo, cô ta bùng nổ hét lên: "Câm miệng? Vì sao tớ phải câm miệng? Chẳng lẽ tớ nói sai gì sao? Rõ ràng cô ta không biết xấu hổ đoạt người đàn ông của tớ!"
Diệp Oản Oản lạnh lùng nhìn cô ta: "Bạn học Trình Tuyết, hình như cậu nghĩ sai gì đó rồi. Tôi đã sớm nói qua, tôi đã có bạn trai. Lấy điều kiện của bạn trai tôi, tôi không cần thiết phải tranh giành đàn ông với cậu."
Nghe được lời này, sắc mặt của Tư Hạ trong thoáng chốc liền đen như đáy nồi.
Muốn chứng minh trong sạch cũng đừng nên đâm dao lên người cậu ta chứ!
Trình Tuyết trào phúng cười một tiếng: "Ha? Bạn trai cô có điều kiện tốt hơn Tư Hạ? Diệp Oản Oản, cô quả thật cái gì cũng dám nói! Cô biết Tư Hạ là ai không?"
Người của Trình Tuyết cũng phụ họa theo: "Thật là tức cười! Nói ra như vậy cũng không sợ cắn phải lưỡi! Nghĩ chúng tôi đều ngu ngốc, không có kiến thức giống cô sao? Loại hồ ly tinh như cô chỉ xứng thông đồng với những lão già có tiền mà thôi!"
Người xung quanh nghe Diệp Oản Oản nói vậy cũng không tin tưởng. Tuy rằng người của Trình Tuyết nói hơi khó nghe nhưng đúng là sự thật. Hiện giờ Diệp Oản Oản chỉ là một thiên kim nghèo túng, thứ có duy nhất chỉ là khuôn mặt, không thể nào so sánh với tiểu thư thế gia như Trình Tuyết được.
"Diệp Oản Oản quả thật cái gì cũng dám nói!"
"Trước kia cô ta vẫn luôn nói cái gì mà bạn trai của cô ta còn đẹp trai hơn Tư Hạ gấp trăm lần!"
"Quá giả dối!"
Nhóm người ngoài cửa đang mồm năm miệng mười nghị luận, không biết ai đột nhiên hô lên: "Oa! Thật... Thật đẹp trai!"
"Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy?"
"Các cậu mau nhìn người đàn ông ở ngoài cửa kìa!"
Mọi người nghe theo chỉ dẫn nhìn ra ngoài, chỉ thấy một người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen đang tiến lại gần.
Đôi môi mỏng hờ hững, sống mũi cao thẳng, giữa chân mày như nhiễm phải một tầng tuyết trắng, lạnh nhạt đến vô cùng.
Ngũ quan của anh ta chỉ có thể đánh giá bằng hai từ "tuyệt mĩ", tựa như bức tượng của một vị thần Hy Lạp được điêu khắc tỉ mỉ vậy.
Bên cạnh anh ta có một người nữa. Người kia cung kính cầm một chiếc ô màu đen che cho anh ta, đạp tuyết bước đến gần hướng của lớp F, quả thật tựa như một bức tranh thủy mặc hoàn mĩ vậy.
Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần bởi cơ bụng của Tư Hạ đãbị trận sắc đẹp này làm ngây người tại chỗ, không dám phát ra một tiếng động nào cả. Tựa như chỉ sợ phát ra một chút âm thanh sẽ khiến khung cảnh này biến mất.