Edit: Bạch Linh

Cuối cùng Lâm Khuyết bị chọc tức bỏ đi như Tư Hạ.

Diệp Oản Oản cảm thấy hơi rối bời, cô nhìn về phía Tư Dạ Hàn, hỏi: "Mấy buổi tối gần đây anh vẫn luôn ở nhà là vì muốn dạy bổ túc cho em sao?"

Vừa rồi nghe Lâm Khuyết nói, cô mới chợt nhận ra, trong khoảng thời gian này Tư Dạ Hàn quả thật luôn về nhà trước tám giờ tối, chưa bao giờ về quá muộn cả.

Tư Dạ Hàn không phủ nhận, ý vị thâm trường nhìn cô một cái: "Để tránh có bất mãn, muốn ngừng đóng học phí."

"Khụ khụ khụ..." Bị chọc thủng tâm tư, Diệp Oản Oản chột dạ lắp bắp: "Sao... Sao thế được..."

Ngừng đóng học phí gì đó quả thật cô cũng từng nghĩ đến...

Sau khi điền nguyện vọng, cả tuần tiếp theo, toàn bộ tinh thần và thể xác của Diệp Oản Oản đều bước vào giai đoạn chạy nước rút trước kì thi.

Đảo mắt đã đến đêm trước khi thi đại học.

Tư Dạ Hàn nằm ở bên cạnh đã ngủ, mà Diệp Oản Oản lại khẩn trương, trằn trọc khó ngủ.

Haiz, bất tri bất giác cô và Tư Dạ Hàn đã ngủ cùng nhau một tháng.

Lúc bắt đầu cô còn lo lắng đề phòng, đến bây giờ, cô hoàn toàn có thể xem mình như một cái gối ôm rồi.

Bởi vì ngủ trong miệng của Tư Dạ Hàn thật sự chính là ngủ, hơn nữa còn ngủ vô cùng nghiêm túc.

Ngoại trừ việc cô không có thói quen nằm với tư thế thân mật thì những mặt khác đều ổn cả.

Hơn nữa ngày mai đã thi đại học rồi, đây là đêm học phí cuối cùng...

Có lẽ bởi vì đêm nay cô ngủ không được tốt lắm, mi mắt của Tư Dạ Hàn hơi run một chút, sau đó chậm rãi mở ra.

Trong bóng tối, đôi mắt sâu thẳm kia nhìn chằm chằm vào cô gái, hơi cúi đầu, giây tiếp theo,một nụ hôn rơi xuống môi cô...

Đang nhích tới nhích lui, Diệp Oản Oản đột nhiên cảm nhận được độ ấm mềm mại trên môi, lập tức mở to mắt: "..."

"Em đánh thức tôi." Giọng điệu của Tư Dạ Hàn rõ ràng mang theo oán khí nồng đậm.

Xong đời! Vậy mà lại không cẩn thận đánh thức Tư Dạ Hàn! Đại ma đầu rời giường sẽ tức giận!

Diệp Oản Oản nuốt nước bọt: "Em... Em không cố ý...  Ngày mai phải thi đại học rồi... Quá khẩn trương nên em ngủ không được..."

"Vậy đừng ngủ."

Câu nói kia vừa dứt, Tư Dạ Hàn đã đè lên người cô, nụ hôn lần lượt rơi lên trán, mắt, môi, sau đó đến xương quai xanh của cô

Diệp Oản Oản nắm chặt quần áo của mình không cho anh cởi ra, quả thực rất muốn khóc. Làm bậy mà! Vì sao đến đêm cuối cùng còn chọc tức đại mà đầu chứ!

"Em sai rồi em sai rồi! Em nhất định ngoan ngoãn ngủ! Anh bình tĩnh đi! Như vậy sẽ ảnh hưởng tới việc em thi ngày mai đó!"

Tư Dạ Hàn không nghe lời cô, nụ hôn dọc theo xương quai xanh đi xuống: "Sẽ không."

Diệp Oản Oản túm lấy một cái gối chặn anh lại: "Sao lại không chứ!"

Tư Dạ Hàn: "Cho dù em có nhắn mắt cũng làm được."

Diệp Oản Oản cạn lời: "Đệch!"

Đừng mơ nhé! Cho tôi uống canh mê hồn cũng vô dụng!

Diệp Oản Oản thừa dịp anh mới tỉnh ngủ nên chưa tỉnh táo hẳn, nhanh chóng lăn một vòng cách xa anh.

Tư Dạ Hàn bất mãn nhìn Diệp Oản Oản vừa tránh thoát, đáy mắt càng nhiễm thêm vẻ u ám và nguy hiểm: "Lại đây."

Cô có ngu mới qua! Qua rồi thì ngày mai cô còn có thể bò dậy mà đi thi sao?

Nhưng hiển nhiên không qua không được.

Diệp Oản Oản không có cách nào, chỉ có thể thật cẩn thận nhích lại từng bước nhỏ, sau đó thừa dịp Tư Dạ Hàn hôn cô, cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại và gáy của anh, âm thanh mềm mại dịu dàng mang theo vẻ mê hoặc, khiến người ta tựa như rơi vào một đám mây bồng bềnh: "Ngoan ngoãn ngủ đi... Được không... Em ngủ cùng anh nha..."

"Không..." Tư Dạ Hàn chỉ nói một chữ đã gục đầu ở hõm cổ của cô gái, hô hấp dần dần trở nên nặng nề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play