Edit: Bạch Linh
Tư Hạ vừa nói xong, không khí ở hàng ghế phía sau lập tức biến đổi.
Nhưng cơn lạnh này lại xuất phát từ Diệp Oản Oản.
Tư Dạ Hàn vẫn trầm mặc như nước.
Diệp Oản Oản dùng sức véo hộp bánh kem trong tay, ánh mắt như mũi tên vọt về phía Tư Hạ, chậm rãi gằn từng chữ: "Tư Hạ! Cậu lặp lại lần nữa!"
Tư Hạ bị ý lạnh trong mắt cô gái làm hoảng hốt, cậu ta chớp mắt một cái, nhưng giây tiếp theo vì phẫn nộ mà buột miệng thốt ra: "Nói thì nói! Tôi cũng không nói sai! Thím Cửu của tôi chắn chắn là Tần Nhược Hi! Cậu thì tính là cái thá gì!"
Hộp bánh trong tay bị bóp méo theo câu nói ấy, Diệp Oản Oản đảo mắt nhìn nó, sau đó nhào vào Tư Hạ ở ghế trước.
"Diệp Oản Oản! Cậu dám đánh tôi! Đánh người đừng có đánh mặt... A... Cậu còn đánh nữa..."
Hứa Dịch đang lái xe vội khuyên ngăn: "Tư Hạ thiếu gia, Diệp tiểu thư, đừng đánh nhau, đừng đánh nữa! Nguy hiểm đó!"
"Cậu đánh tôi làm gì! Đánh chết tôi cũng không thay đổi được sự thật này! Thím Cửu của tôi chính là Tần Nhược Hi!"
"Tôi cho cậu nói này! Cho cậu nói này!" Diệp Oản Oản vung móng vuốt tới, "Bà đây nói cho cậu biết! Vị trí Tư phu nhân này con mẹ nó dù có cho chó thì tôi cũng tuyệt đối không đưa cho Tần Nhược Hi!!!"
Hai người đánh nhau túi bụi, ngay cả Hứa Dịch cũng bị liên lụy theo.
Lúc này, eo Diệp Oản Oản đột nhiên bị một bàn tay kéo lại.
Giây tiếp theo, Diệp Oản Oản bị kéo ngồi xuống đùi của Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản còn định vươn người tới trước làm loạn tiếp, lại bị đè chặt lại, bên tai truyền đến giọng nói du dương như tiếng đàn cello của Tư Dạ Hàn: "Ngoan, không được mắng bản thân."
Cô mới không có mắng bản thân!
Không được mắng mình là chó sao?
Diệp Oản Oản sửng sốt một chút mới kịp hiểu Tư Dạ Hàn có ý gì.
Trong lòng đang nôn nóng, sau khi nghe thấy lời nói đó, cô mới bình tĩnh lại một chút, Diệp Oản Oản ngẩng đầu trừng Tư Dạ Hàn: "Anh không được cưới Tần Nhược Hi!"
Kiếp trước người phụ nữ này suýt chút nữa đã bức cô thành kẻ điên... Cô ta còn giết Đại Bạch!
Diệp Oản Oản bình tĩnh lại mới nhận ra mình đã mất khống chế, cô day day trán rầu rĩ: "Được rồi, anh muốn lấy ai là tự do của anh..."
Tư Dạ Hàn trầm mặc sau một lúc lâu mới đáp: "Tôi cũng không cần tự do."
Diệp Oản Oản kinh ngạc vì câu trả lời này: "Anh thích bị người khác quản? Nếu như mỗi ngày bị tra hỏi, bị quản đông quản tây, chẳng lẽ anh không tức giận sao?"
Bàn tay của Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng vỗ về mái tóc hơi hỗn loạn của Diệp Oản Oản: "Không tức giận."
Dĩ nhiên Diệp Oản Oản không tin, bĩu môi hỏi tiếp: "Vậy... Vậy chờ khi nào em có quyền có thế, biến thành người phụ nữ một tay che trời, nhốt anh lại, không cho anh đi đâu cả, đến cả ba mẹ anh cũng không cho anh gặp, dù anh đi đâu cũng phái người đi theo anh, giám thị anh, còn nhốt anh trên giường, muốn làm gì thì làm thì sao?"
Tư Dạ Hàn đột nhiên thấp giọng cười một tiếng.
Lời này của Diệp Oản Oản rõ ràng đang ám chỉ anh.
Sắc mặt Diệp Oản Oản đen lại: "Anh cười gì!" Còn có mặt mũi mà cười à!
Nhìn cô gái vì tức giận mà khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Tư Dạ Hàn cúi đầu xuống, hôn lên môi cô: "Tôi rất mong chờ."
Hai mắt Diệp Oản Oản trừng to như chuông đồng: "!!!"
Đến nỗi hai người khác trong xe...
Hứa Dịch: "Khụ khụ..." Làm ơn, trên xe còn có người đấy...
Tư Hạ: "Tôi! Muốn! Xuống! Xe!"