(*) Phú khả địch quốc: Giàu tới nỗi có thể đối đầu nhà nước.
Edit: Bạch Linh
Lương Gia Hào cau mày không vừa lòng: "Hàm Hàm, sao con lại nói chuyện với cô con như thế? Tú Mẫn, em bớt nói một câu đi."
"Vốn dĩ là vậy mà, con không có nói sai, sao ba lại mắng con!" Lương Thư Hàm bị mắng, hốc mắt đỏ ửng lên, khóc lóc chạy vào nhà.
Lương Gia Hào tóm lại vẫn không đành lòng nặng lời với con gái bảo bối của mình, bất đắc dĩ nhìn về phía chị mình: "Chị, những gì có thể làm em đều làm cả rồi. Cả gia đình chị đều dựa vào em để sống, áp lực của em cũng rất lớn, em có giúp cũng chỉ được như vậy thôi."
Diệp Oản Oản đang núp ở đám cây gần đó, tận mắt nhìn thấy tất cả cảnh này, tức giận đến nỗi cả người phát run lên, có một cơn tức giận đang điên cuồng nhảy nhót trong lồng ngực.
Hay lắm! Hay cho Lương Gia Hào! Hay cho Phương Tú Mẫn!
Lúc trước ba mẹ cô giúp gia đình họ nhiều như vậy, hai vợ chồng còn yêu thương Lương Thi Hàm như con gái ruột của mình, tất cả nhân viên trong công ty tài chính nhỏ kia của Lương Gia Hào đều do ba cô cung cấp, đến cả nhà của bọn họ vốn dĩ cũng là sản nghiệp của ba cô, tất cả đồ của Lương gia đều do ba mẹ cô cung cấp.
Bây giờ ba cô thất thế, nhà bọn họ thấy vậy liền đối đãi như thế với nhà cô!
Lương Gia Hào tận mắt thấy vợ cùng con gái nhục nhã mẹ cô, vậy mà một câu cũng không nói.
Trong vườn, sau khi cả nhà Lương Gia Hào vào nhà, chỉ còn lại Lương Uyển Quân lẻ loi đứng tại chỗ.
Cô biết lấy tính cách của mẹ, gặp những chuyện phiền lòng chỉ biết nghẹn ngào, sẽ không nói cho bất kỳ ai.
Lấy điều kiện kinh tế hiện tại của ba mẹ, thuê nhà bên ngoài gánh nặng lại càng lớn hơn, thế nên mẹ cô vẫn luôn phải nhẫn nhịn.
Diệp Oản Oản siết tay, chỉ thấy mẹ cô ngơ ngác đứng ở đó một lúc. Một hồi sau, bà chậm rãi khom lưng, tiếp tục cầm những quần áo đó, tiếp tục phơi từng bộ một...
Nhìn thân hình đơn bạc của mẹ, Diệp Oản Oản quả thực hận không thể lập tức vọt tới bên người bà.
Nhưng mà đến đó, cô có thể làm cái gì?
Ngoại trừ khóc lóc cầu xin mẹ cô tha thứ, ngoại trừ để mẹ biết hiện giờ cô cũng sống không tốt, ngoại trừ để mẹ lại càng thêm phiền lòng, cái gì cô cũng không làm được.
Một tháng, nhiều nhất là một tháng.
Cô nhất định sẽ đem tất cả đau buồn của ba mẹ phải chịu trả lại hết cho đám người kia, không để ba mẹ phải chịu loại khuất nhục này thêm nữa!
Lúc trước vì muốn giữ tự tôn cho cô trước mặt Cố Việt Trạch, ba đã để lại cho cô một số tiền lớn, đã sớm bị cô dùng hết không còn gì, dùng để mua những thứ nhìn thì đẹp nhưng vô dụng.
Bây giờ cô cần tiền, cần rất nhiều rất nhiều tiền!
Không chỉ để mua một ngôi nhà thật tốt cho ba mẹ, không chỉ để ba mẹ không phải lo tới vấn đề cơm áo gạo tiền, mà còn để phú khả địch quốc!
Thậm chí còn để cô thoát được khỏi sự giam cầm của Tư Dạ Hàn, tìm lại tự do của mình.
Một khi tiền tài đạt đến một khoản nhất định, có quyền thế, có lực lượng, sẽ có được tất cả.
Cô biết, lấy tình tình hiện tại của cô mà muốn Đông Sơn tái khởi thì khó như lên trời, Diệp Y Y nhất định sẽ toàn lực chèn ép cô.
Cô cần một công ty đủ lớn hoặc người có sức ảnh hưởng đủ lớn để hợp tác chống lại Hoàng Thiên.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, trước mắt lựa chọn tốt nhất đó phải là đối thủ một mất một còn trong giới giải trí của Hoàng Thiên - Hoàn Cầu.
Nhưng Hoàn Cầu là công ty lớn như vậy, làm sao có thể cùng một cô gái trắng tay như cô hợp tác được?
Cô thiếu kinh nghiệm đủ lớn để ông chủ của Hoàn Cầu có thể chọn hợp tác với cô.
Nhưng không sao, cơ hội cô chờ đợi sắp đến rồi!
Diệp Oản Oản giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, lấy di động ra, nhấn vào weibo của một nghệ sĩ đang nổi danh của Hoàn Cầu mà gần đây cô vẫn luôn chú ý.