Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Oản Oản ranh mãnh nhìn Hứa Dịch, đây là thời điểm tốt để cô kéo thêm một đồng minh!
Vì thế nhân lúc Hứa Dịch còn choáng váng, Diệp Oản Oản vờ như thẳng thắn lên tiếng: "Hứa quản gia, tôi cũng không muốn lừa anh, tất cả những việc tôi đang làm hiện giờ quả thật đều để bảo toàn tính mạng. Nhưng giữ mạng cho tôi cũng chính là bảo đảm cho anh mà, đúng không?
Tôi biết tất cả những việc của tôi, Tư Dạ Hàn đều giao cho anh phụ trách. Nếu như tôi xảy ra vấn đề gì, người đầu tiên chịu xui xẻo chính là anh. Cho nên, chi bằng chúng ta hợp tác đi?"
Hứa Dịch nhìn cô gái như biến thành người khác ở trước mặt, sắc mặt hơi biến: "Hợp tác là có ý gì?"
Con ngươi của Diệp Oản Oản híp lại: "Tôi không muốn xuất hiện tình huống tương tự như lúc đi nhầm vào Cẩm Viên trước kia, đụng phải lúc Tư Dạ Hàn đang giết người. Anh ở bên cạnh Tư Dạ Hàn nhiều năm như vậy, đối với những gì anh ta cấm kị cũng hiểu rõ nhất. Thời khắc mấu chốt, tôi mong anh có thể chỉ điểm cho tôi mấy câu, phòng ngừa việc chọc giận anh ra, chỉ cần như vậy là được, anh cảm thấy thế nào?"
Lời của Diệp Oản Oản nhẹ tênh như không có gì, nhưng lại khiến Hứa Dịch hết hồn hết vía.
Cái này há chẳng phải tương đương với việc bảo anh ta làm nội gián hay sao?
Lá gan của Diệp Oản Oản cũng quá lớn rồi!
Diệp Oản Oản liếc Hứa Dịch, đương nhiên biết anh ta đang nghĩ gì, cô không nhanh không chậm nói tiếp: "Anh đừng bày ra bộ dạng này. Thứ nhất, tôi không cần anh tiết lộ cơ mật gì; Thứ hai, không bảo anh gây tổn hại cho ông chủ nhà anh. Cho dù Tư Dạ Hàn biết, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với anh."
Nói xong câu đó, cô hơi dừng một chút, ánh mắt đảo qua xung quanh, sau đó tiếp tục nói: "Huống chi tôi có thể sẽ trở thành chủ mẫu của Tư gia. Dù sao cho đến bây giờ, tôi là người duy nhất Tư Dạ Hàn đưa đến gặp lão phu nhân. Sau này nếu anh không cẩn thận chọc giận Tư Dạ Hàn, hoặc là gây họa gì đó, tôi có thể thổi một chút gió, giúp anh nói chuyện, để địa vị của anh càng thêm vững chắc, không lo lắng về tính mạng nữa. Lỡ như ngày nào tôi có xích mích với Tư Dạ Hàn, tôi cũng sẽ không chọn thời điểm anh làm việc mà gây chuyện."
Nghe những lời này của Diệp Oản Oản, Hứa Dịch lại thêm một phen kinh ngạc.
Không chỉ là sợ, quả thật là không tài nào tin nổi.
Người đàn bà này thật biết cách mê hoặc lòng người, chỉ trong nháy mắt đã khiến anh ta động tâm như vậy!
Anh ta không khỏi có cảm giác mình như đại nội tổng quản đang bị sủng phi của hoàng thượng thu mua vậy!
"Hứa quản gia, anh suy nghĩ đi." Diệp Oản Oản nói xong liền bước xuống xe.
Nếu đối phương là Lưu Ảnh, cô sẽ không nói với anh ta mấy câu như vậy.
Nhưng Hứa Dịch lại không giống thế.
Hứa Dịch là người khéo léo, lại là trợ thủ thân cận nhất của Tư Dạ Hàn, nếu như cô có được sự trợ giúp của Hứa Dịch, việc sinh hoạt sau này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Hứa Dịch sững sờ nhìn theo hướng Diệp Oản Oản rời đi, rơi vào trầm tư.
Sau khi xuống xe, Diệp Oản Oản dựa theo kí ức tìm được nhà của cậu.
Cô đứng trước cửa một hồi, cuối cùng quyết định lặng lẽ theo vườn hoa nhỏ vào trong.
Cô không muốn kinh động những người khác, chỉ muốn đứng từ xa xem họ sống thế nào.
Không ngờ vừa mới tới hàng rào đã thấy bóng dáng quen thuộc của mẹ.
Diệp Oản Oản theo bản năng núp vào cái cây lớn bên cạnh, xuyên qua khe lá cẩn thận nhìn mẹ.
Khuôn mặt xinh đẹp của mẹ đã tiều tụy đi không ít, cơ thể cũng gầy đến mức dường như chỉ cần một trận gió có thể thổi bà ấy đi mất, vào lúc này mẹ đang ở trong vườn phơi đồ.
Diệp Oản Oản chỉ nhìn sơ qua liền biết những thứ quần áo kia không chỉ của ba mẹ. Cái váy màu hồng kia rõ ràng là của Lương Thi Hàm, còn bộ âu phục màu xanh ngọc và chiếc quần màu đỏ sậm kia chắc là của cậu mợ.