Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sau khi Diệp Oản Oản rời đi, những người còn lại cũng lập tức chỉnh đốn lực lượng, hộ tống Tư Dạ Hàn rời khỏi khách sạn.
Trên mặt Lưu Ảnh chỉ còn lại vẻ tĩnh mịch.
Rời khỏi khách sạn thì có ích gì?
Toàn bộ thị trấn này hiện tại đang nằm trong tay nhóm người kia, cho dù bọn họ đi đâu cũng không thoát khỏi.
Bọn họ không ra được, cứu viện cũng không vào được.
Nước xa không cứu được lửa gần, cho dù chờ cứu viện xông vào cũng không kịp nữa.
Nhìn bên ngoài, thị trấn này vô cùng sóng êm biển lặng, trên thực tế đây là một nhà tù tử vong to lớn, càng vùng vẫy lại càng thắt chặt, cho đến khi bọn họ bị siết chết tại nơi này.
Nguy hiểm lại rơi vào lúc ông chủ đột nhiên bệnh nặng, phòng tuyến tâm lí của bọn họ cũng bị sụp đổ.
Tình huống của Tư Dạ Hàn không lạc quan cho lắm, trên đường đi đã bắt đầu phát sốt.
Từ lúc bắt đầu chấp hành nhiệm vụ cho tới nay, Lưu Ảnh chưa bao giờ tuyệt vọng như bây giờ.
Trên xe, sắc mặt Lưu Ảnh giống như một khối băng lớn, y trầm mặc lắp ráp và kiểm tra vũ khí, hàn quang trong đáy mắt chợt lóe lên, chuẩn bị tâm thế cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Những người khác cũng thế, toàn bộ đoàn xe bị vây trong khói mù.
Hứa Dịch nhìn Tư Dạ Hàn tựa người ở ghế sau, sốt ruột hỏi: "Lưu Ảnh, đầu bên kia của nước B có phản hồi lại chưa?"
Lưu Ảnh: "Không có."
Tin cứu viện gửi tới đầu bên kia của nước B đã như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không có bất kì tin tức nào cả.
Lưu Ảnh nhìn chân trời ảm đạm phía xa, lạnh mặt nói: "Đây là một trận bao vây có kế hoạch, có dự tính cố ý cướp giết!"
Hứa Dịch siết chặt nắm đấm: "Rốt cuộc là ai chủ mưu? Không chỉ có thể vận dụng quyền lợi lớn như thế, thậm chí còn có thể điều động người của Thí Huyết Minh!"
Lưu Ảnh cười nhẹ một tiếng: "Quản người đó là ai làm gì, người muốn ông chủ chết còn ít sao?"
Vấn đề này đã không quan trọng nữa rồi.
Nếu không phải Thí Huyết Minh, bọn họ có lẽ vẫn còn hi vọng sống.
Nhưng đối phương lại là Thí Huyết Minh, ai cũng biết chỉ cần Thí Huyết Minh ra tay, nhất định sẽ không còn người sống.
Vốn dĩ tưởng rằng mục tiêu của đối phương chẳng qua là nhóm thiết bị, mà bây giờ...
Rõ ràng đối phương muốn đẩy họ vào chỗ chết.
Hứa Dịch không biết nên nói gì, một hồi lâu sau vẫn không mở miệng.
Sau một lúc lâu, anh ra mới mệt mỏi hỏi: "Oản Oản tiểu thư sao rồi?"
Lưu Ảnh cười lạnh, liếc qua máy truyền tin: "Chắc lúc này đã cao chạy xa bay rồi."
Mục đích của đối phương là Tư Dạ Hàn, cho dù phát hiện một hai con tôm tép nhỏ bé bỏ chạy, cũng sẽ không phí tâm tư đuổi theo.
Hứa Dịch nghe vậy, lần nữa rơi vào trầm mặc.
Xe nhanh chóng chạy gần ra khỏi thị trấn phồn hoa, càng ngày càng tiếp cận gần biên giới.
Mắt thấy cơ hội sống càng ngày ngày càng gần, nhưng không ai có hi vọng gì cả, mà chỉ còn tuyệt vọng.
Những người đó giống như đang thưởng thức cảnh tử tù vùng vẫy khỏi cái chết, vẫn chưa xuất hiện.
Lưu Ảnh không nhịn được nữa, nổi giận mở cửa xe hét to: "Cút ra đây! Thí Huyết Minh chỉ là một đám chuột giấu đầu lòi đuôi thôi sao?"
Đúng lúc này, một vệt laser màu đỏ bất hiện xuất hiện giữa trán Lưu Ảnh.
Hứa Dịch biến sắc, lập tức nhào tới phía Lưu Ảnh: "Lưu Ảnh! Cẩn thận! Tất cả mọi người nằm xuống!"
Mọi người lập tức nằm xuống, toàn bộ nóc xe Lưu ảnh đang ngồi bị một tiếng nổ lớn đánh bay, người ngồi trong xe cảm nhận được sự đau đớn do lửa thiêu đốt, trong tai vang lên tiếng ù do ảnh hưởng của trận nổ, một hồi lâu mới dần khôi phục lại thính lực.
Khi mọi người lấy lại tinh thần, phát hiện những người kia đã bao vây họ một cách chặt chẽ cả rồi.
Bốn phía dần dần xuất hiện hàng loạt chiếc xe đen, tựa như thiên la địa võng vây chặt lất họ. Một chiếc xe việt dã cỡ lớn chặn ở đầu tiên, cửa xe mở ra, mấy người trong đó lần lượt đi xuống.
Thấy rõ khuôn mặt của những người xuống xe, trái tim Lưu Ảnh nhất thời chìm xuống hầm băng...