Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Vậy... vậy phải làm sao bây giờ? Tình trạng của ông chủ rất nghiêm trọng sao?" Lưu Ảnh cũng nhất thời hoảng sợ.
"Bây giờ chỉ có thể tạm dùng thuốc để Cửu gia ổn định lại, nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra kĩ càng!" Bác sĩ vừa nói vừa tiêm thuốc cho Tư Dạ Hàn, sau đó nhanh chóng lấy thuốc viên ra.
Kết quả càng hoảng càng loạn, Tư Dạ Hàn không tài nào uống thuốc được.
Trong phòng đang sốt ruột tới loạn lên, cửa phòng đột nhiên mở ra, một người vội vã chạy vào.
Lúc Diệp Oản Oản vào phòng thì lập tức nhìn giường ngủ, kết quả thấy rõ khuôn mặt trắng bệch của Tư Dạ Hàn. Lúc này, anh đang nằm trên giường, những người khác đều đang vây quanh anh.
Vài bác sĩ hình như đang cố gắng đút thuốc cho Tư Dạ Hàn, nhưng thuốc không tài nào xuống được, áo sơ mi của Tư Dạ Hàn đã bị ướt một mảng lớn.
Một bác sĩ sốt ruột: "Cửu gia không uống được thuốc, phải làm sao bây giờ?"
Lưu Ảnh đang tâm phiền ý loạn đứng ở mép giường, nghe tiếng đẩy cửa liền không nhịn được nổi giận: "Con mẹ nó đừng vào đây thêm loạn!"
Diệp Oản Oản nhanh chân bước đến gần giường, nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc của người đàn ông đang nằm trên giường.
Thấy người đến là ai, sắc mặt của Lưu Ảnh càng kém hơn, giọng của y lạnh băng: "Phiền cô đi ra ngoài! Đừng cản trở đại sự! Nếu không tôi sẽ..."
Từ khi vào phòng, Diệp Oản Oản chưa từng nhìn y cái nào. Nghe vậy, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của cô phóng về phía Lưu Ảnh đang cản trước mặt mình: "Cút ngay!"
Nói xong, cô trực tiếp lách qua y, lại đẩy bác sĩ đang ngồi bên hông giường, nhanh chóng lấy ly nước và thuốc trong tay ông ấy, bỏ thuốc vào miệng mình, uống một hớp nước, sau đó cúi người áp môi mình lên môi Tư Dạ Hàn.
Yết hầu Tư Dạ Hàn nhấp nhô hai cái, thuốc bị đầu lưỡi mềm mại thuận lợi đưa vào trong.
Cả quá trình chỉ có ba giây.
Mọi người: "..."
Tất cả mọi người đều sửng sốt một hồi, ngơ ngác đứng đó, vẻ giận dữ trên mặt Lưu Ảnh cũng biến thành ngẩn ngơ.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Diệp Oản Oản đã tiếp tục lưu loát lấy ra một chiếc áo sơ mi trong ngăn kéo, thay áo cho Tư Dạ Hàn.
Nhìn Diệp Oản Oản nhanh chóng xử lí chuyện khó giải quyết này, toàn bộ mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Làm phiền Oản Oản tiểu thư rồi!" Hứa Dịch cảm kích.
Bác sĩ cũng cảm ơn: "May nhờ có Oản Oản tiểu thư!"
Lưu Ảnh không lên tiếng, thần sắc không được tự nhiên cho lắm, bất quá lại hòa hoãn hơn mấy phần.
"Tình trạng của Tư Dạ Hàn sao rồi?" Diệp Oản Oản hỏi.
Cuối cùng Diệp Oản Oản cũng biết vì sao kiếp trước lại tổn thất lớn như vậy, một mặt bởi vì nhóm người đó khó giải quyết, một nguyên nhân khác quan trọng không kém đó là Tư Dạ Hàn đột nhiên phát bệnh.
Thứ hiện giờ cô lo nhất chính là cơ thể của Tư Dạ Hàn, kết quả việc cô lo lắng nhất vẫn xảy ra.
Loại cường độ công việc này, cộng thêm phải đi đường xa liên tục, bệnh ngầm của Tư Dạ Hàn vì vậy mà bị kích thích, đột nhiên bạo phát lên.
Từ trước đến giờ, tình trạng của Tư Dạ Hàn vẫn luôn nghiêm trọng mặc dù anh không có biểu hiện khác thường nào cả. Các bác sĩ đều nói nếu Tư Dạ Hàn vẫn tiếp tục như vậy sẽ không chịu được, nhưng hình tượng của Tư Dạ Hàn trong lòng mọi người thật sự quá hoàn mĩ, giống như một vị thần không có cách nào bị đánh ngã vậy.
Cho tới bây giờ, mọi người mới biết bác sĩ không phóng đại chuyện lên, cơ thể của Tư Dạ Hàn đã chống đỡ không được nữa rồi.