Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Nhìn cô gái đang giơ hai tay ra muốn anh ôm, cuối cùng Tư Dạ Hàn vẫn đi tới, bế cô lên.
Diệp Oản Oản nhanh chóng thay quần áo và soạn hành lí, sau đó kéo cái rương lớn trong góc ra.
Cùng lúc đó, dưới lầu.
"Cậu nói cái gì? Người đàn bà đó cũng đi cùng chúng ta?" Nghe Hứa Dịch nói, Lưu Ảnh ngây người.
Không ngờ người đàn bà kia không ngăn cản được thì dứt khoát muốn chạy theo, quả thật vô sỉ không ai sánh bằng!
Hứa Dịch ho nhẹ: "Khụ, đúng vậy, vì để tiện nên có thể sẽ phái vài nữ bảo tiêu tới đây."
Lưu Ảnh nóng giận: "Chuyện vớ vẩn gì thế! Chuyện quan trọng như vậy, kéo theo một vướng bận như cô ta làm cái gì?"
Hứa Dịch thở dài: "Haiz, cậu bớt nói đi, bị mắng còn chưa sợ sao? Cửu gia đã quyết định rồi. Cho dù cậu không thích cô ấy, nhưng tốt xấu gì cô ấy vẫn là người của Cửu gia."
"Nếu không phải bởi vì cô ta là người của Cửu gia, cậu cho rằng tôi có thể nhịn tới hôm nay sao?"
Lưu Ảnh tức giận, nhìn Diệp Oản Oản thay một bộ quần áo khác kéo tay ông chủ nhà mình đi ra.
Bên cạnh là hai bảo tiêu giúp cô kéo vali.
Hành lí của Diệp Oản Oản có một chiếc cặp màu hồng nhạt, một vali nhỏ và một vali màu đen đặc biệt vô cùng lớn.
Sau khi kéo xong đồ xuống lầu, mọi người không nhịn được ghé mắt, chỉ trỏ đống đồ đạc kia.
Mang theo nhiều đồ như thế, vị tiểu thư này cho rằng đang đi du lịch sao?
Diệp Oản Oản cũng không thèm chú ý ánh mắt của những người đó, mặt không đổi sắc dặn dò: "Trong vali đều là quần áo và đồ trang điểm tôi thích nhất, nhất định phải giữ kĩ, đừng làm mất, nhất là vali màu đen kia."
"Vâng, tiểu thư!" Hai bảo tiêu ho nhẹ.
Lưu Ảnh bước nhanh lên trước, nôn nóng nói với Tư Dạ Hàn: "Ông chủ, thời gian di chuyển lần này rất lâu, đường đi cũng không thoải mái, nếu Diệp tiểu thư đi theo sẽ có nhiều bất tiện."
Nói bóng nói gió chính là ghét bỏ Diệp Oản Oản kéo chân sau.
Diệp Oản Oản ôm tay Tư Dạ Hàn, bĩu môi liếc xéo Lưu Ảnh: "Dù sao thì bạn trai tôi sẽ chăm sóc tôi, anh không cần quá nhọc lòng."
Lưu Ảnh chán nản: "Lần này ông chủ có chính sự, nếu cô thật sự quan tâm ông chủ thì không nên gây thêm phiền toái cho ngài ấy..."
Còn chưa dứt lời, ánh mắt thanh lãnh của Tư Dạ Hàn đã nhìn sang: "Lưu Ảnh."
Nhận lấy ánh mắt cảnh cáo của ông chủ, Lưu Ảnh siết chặt hai tay, không cam lòng yên lặng.
Thấy Tư Dạ Hàn chống lưng cho mình, Diệp Oản Oản đắc ý hôn lên má Tư Dạ Hàn một cái, khiêu khích y.
Dù sao chỉ cần Lưu Ảnh tức giận thì cô sẽ vui vẻ.
Quả nhiên, Lưu Ảnh nhìn bộ dạng "Không biết xấu hổ" kia của cô thì càng tức giận hơn.
Diệp Oản Oản cong môi, thần bí nói: "Tôi xem, anh nên lo cho mình trước đi. Tôi vừa rảnh rỗi tính cho anh một quẻ, ngày đầu tiên anh đến nước B sẽ gặp tai nạn đổ máu, anh cần cẩn thận đấy!"
Bởi vì lần tai nạn này ở kiếp trước vô cùng lớn, Diệp Oản Oản nhớ rất rõ nhiều chi tiết. Trong trí nhớ của cô, ngày đầu tiên đến nước B, không biết bởi vì sao Lưu Ảnh lại đánh nhau với người ta, còn bị vỡ đầu.
"Cô..." Thấy Diệp Oản Oản nguyền rủa mình, Lưu Ảnh tức giận đến nổ phổi.