Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Đúng vậy, lấy mắt nhìn người của Tư Dạ Hàn, sao lại không biết tâm tư này của cô cơ chứ?

Vốn dĩ cô cho rằng Tư Dạ Hàn chỉ coi cô như một sủng vật, không để ý cô có thật tâm hay không mà chỉ cần cô ngoan ngoãn.

Người đàn ông này cũng sẽ không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, cho nên cô cũng chưa từng suy nghĩ qua việc này.

Nhưng vừa rồi khi Tư Dạ Hàn nhìn về phía mình, nói ra câu "Em thật sự cho rằng tôi để ý tới việc giả xấu sao?", cô lại có cảm giác người đàn ông này đang đau lòng và mất mát...

Không biết qua bao lâu, khi Diệp Oản Oản vẫn đang thất thần, trong không khí truyền đến giọng nói khàn khàn của người đàn ông: "Tôi sẽ đi."

Sau khi nói xong câu kia, anh liền đứng lên rời khỏi đây.

Khi anh vừa muốn đẩy cửa, sau lưng lại bị một lực níu lại.

Diệp Oản Oản không biết đã đứng lên từ khi nào, kéo góc áo của anh: "Cảm ơn."

Tư Dạ Hàn không nói gì, cũng không biểu lộ cảm xúc gì.

Lúc Tư Dạ Hàn muốn tiếp tục rời đi, Diệp Oản Oản đột nhiên nói tiếp: "Tối nay ở lại đây đi."

Ánh mắt của Tư Dạ Hàn hơi động, anh rũ mắt cúi đầu nhìn cô.

Diệp Oản Oản thấy anh bất động thì trực tiếp kéo tay anh vào phòng.

"Quầng thâm dưới mắt anh hình lại nặng hơn rồi, về sau nếu rảnh rỗi thì đến đây đi, nếu em không có chuyện gì sẽ đến Cẩm Viên tìm anh."

Thấy Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm mình, Diệp Oản Oản hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao? Không phải nói rằng lúc anh ở cùng em sẽ ngủ tương đối ngon hay sao?"

Sợ rằng Tư Dạ Hàn thấy mình đột nhiên biến hóa quá lớn, Diệp Oản Oản lại bổ xung thêm một câu: "Khụ, coi như em báo đáp anh đi! Cảm ơn anh!"

Cô biết đối với một người muốn khống chế tới mức cực đoan như Tư Dạ Hàn, vừa rồi anh thỏa hiệp đã có bao nhiêu khó khăn.

Ngữ khí của Diệp Oản Oản rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ cô mới biết vừa rồi nội tâm cô đã trải qua thứ gì.

Tuy rằng kiếp trước sự chiếm hữu và cố chấp của Tư Dạ Hàn khiến cô từng đau đến chết đi sống lại, nhưng người này chưa từng lừa gạt và phản bội cô. Cũng nhờ anh, cô mới biết được bộ mặt thật của Trầm Mộng Kỳ và Cố Việt Trạch.

Cô biết mình không có cách nào chấp nhận mối quan hệ không bình đẳng này, mỗi lúc mỗi nơi mối quan hệ này đều có nguy cơ sụp đổ. Cô không có cách nào tiếp nhận sự chiếm hữu không có nguyên do và sự mất khống chế tùy ý của Tư Dạ Hàn.

Nhưng cô cũng không thể phủ nhận, sau khi thay đổi cách sống chung cùng anh, anh đã thay đổi ra sao.

Hiện tại cô cũng không rõ cảm xúc mình đối với Tư Dạ Hàn là gì, nhưng cô có thể chắc chắn, ít nhất cô không hi vọng anh chết đi.

Cứ như vậy đi, nếu không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, cứ tùy cảm xúc mà hành động.

Cô muốn đạt được tự do, nhưng cũng không hi vọng thông qua việc anh tử vong.

Buổi tối tĩnh mịch.

Hai người yên tĩnh nằm trên giường.

Lúc ngủ Tư Dạ Hàn đặc biệt rất yên ổn, không có bất kì động tĩnh gì cả, Diệp Oản Oản cũng không chắc anh đã ngủ chưa.

Diệp Oản Oản không yên lòng, lăn qua lăn lại một hồi vẫn không ngủ được, vì thế quay đầu nhẹ giọng hỏi: "Đúng rồi, thiếu chút nữa quên hỏi anh một chuyện. Ừm... Mai Cảnh Châu là anh mời đến sao?"

Bên tai truyền đến giọng nói thanh lãnh của Tư Dạ Hàn: "Không quen."

Diệp Oản Oản chớp chớp mắt: "Hả? Không phải anh nhờ ông ấy đến tiệc mừng thọ của ông nội em sao?"

Giọng nói của Tư Dạ Hàn cũng không có bất kì dao động nào: "Không phải."

Diệp Oản Oản: "..."

Nếu không phải lúc sáng cô đã lén hỏi Hứa Dịch thì thiếu chút nữa đã tin rằng không phải anh mời rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play