Edit: Bạch Linh

Diệp Oản Oản chọn không ít món, coi như tự khao mình một bữa, hơn nữa những quán ăn thế này thức ăn cũng không quá đắt tiền.

Ông chủ không khỏi nhìn Diệp Oản Oản thêm vài lần, bây giờ con gái không phải đều sợ béo nên chỉ ăn ít thôi sao, thật không ngờ vẫn còn một cô gái ăn nhiều như vậy.

Đương nhiên ông chủ rất thích những vị khách hào phóng như thế!

"Được! Xin chờ một lát!" Vào đêm khuya, quán ăn thường rất đông, ông chủ không dừng lại quá lâu, ghi món ra giấy, nhanh chóng xoay người rời đi.

Diệp Oản Oản lấy di động, đang định gửi cho Tư Dạ Hàn một tin nhắn, đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói có hơi quen thuộc.

"Ông chủ, cho tôi năm chén sủi cảo!"

Diệp Oản Oản nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một chàng trai khoác một chiếc áo cao bồi cũ nát đang hăm hở đi vào quán ăn khuya.

"Nhiếp... Vô Danh?" Diệp Oản Oản sửng sốt.

Lập tức Diệp Oản Oản vội quay đầu đi chỗ khác, rất sợ Nhiếp Vô Danh nhận ra mình, thậm chí còn có chút chột dạ.

Cô đã dùng đúng một trăm tệ để mua một món đồ vô giá từ tay anh ta, nếu như cái tên này hối hận vì đã bán cho cô với cái giá đó thì sao bây giờ?

Rất nhanh, Nhiếp Vô Danh ngồi xuống một bàn, không ngừng thúc giục: "Nhanh lên ông chủ, sủi cảo muốn nhân thịt, cái to vào nhé!"

"Đúng rồi... Sủi cảo bao nhiêu tiền một chén?" Một lát sau, Nhiếp Vô Danh chợt nhớ đến cái gì, lại hỏi.

"Mười tệ!" Ông chủ vừa xào rau vừa trả lời.

"Ồ..." Thanh niên trầm tư một lát, khóe miệng khẽ nâng lên, tựa như đưa ra một quyết định trọng đại gì đó, "Mang sáu chén!"

Không cần phải chờ lâu, sáu chén sủi cảo nhanh chóng được ông chủ bưng lên.

Không đến vài phút, sủi cảo đã bị Nhiếp Vô Danh ăn sạch.

"Ông chủ à, tôi ăn nhiều sủi cảo như vậy, hay là ông tặng tôi chút thịt kho tàu đi! Thịt kho tàu, thịt sườn hay cá kho gì đó cũng được." Nhiếp Vô Danh rất chờ mong.

"Cậu đang nói giỡn với tôi à?" Ông chủ bật cười, "Sáu chén sủi cảo mới có 60 tệ, một đĩa thịt kho của tôi đã mấy chục rồi."

"Ồ..." Nhiếp Vô Danh lại nghĩ, "Nếu thật sự không được, vậy thì ông cho tôi thêm hai chén sủi cảo."

Ông chủ liếc trộm Nhiếp Vô Danh, có lẽ là lười nói với anh ta.

Nhiếp Vô Danh vừa dứt lời, từ bên ngoài quán ăn xuất hiện một người ngoại quốc tiến vào.

Thân hình người đàn ông này rất cường tráng, trên người dính đầy bụi bặm, trên đầu đội một chiếc mũ công trường màu xanh lục, hai mắt của anh ta màu xanh lam, vừa nhìn đã biết đó là người nước ngoài.

"Đội trưởng, anh ăn phân tại sao không gọi tôi đi cùng!" Người ngoại quốc đội mũ công trường ngồi trước mặt Nhiếp Vô Danh nghiêm nghị hỏi.

Nghe những lời này, biểu cảm của Nhiếp Vô Danh hơi đổi.

"Ông chủ, tôi muốn ăn phân, cho tôi một đĩa phân!" Người ngoại quốc tỏ vẻ rất thông thạo tiếng quốc ngữ, nhìn về phía ông chủ.

Cách đó không xa, Diệp Oản Oản vừa mới có cơn thèm ăn, vừa nghe xong, miếng cơm trong miệng cũng lập tức bị phun ra.

"Cậu bị bệnh tâm thần à? Chạy tới tiệm cơm của tôi nói muốn ăn phân? Ăn phân thì sao cậu không tới nhà vệ sinh công cộng đi?" Ông chủ nhìn chằm chằm vào người ngoại quốc kia, vô cùng cạn lời.

"Đừng đừng đừng... Ông chủ, người bạn này của tôi không thông thạo tiếng quốc ngữ cho lắm, cậu ta nói ăn phân, thật ra ý là muốn nói ăn cơm đó..." Nhiếp Vô Danh kéo ông chủ lại gần, nhỏ giọng giải thích.

"Ông chủ, một đĩa phân, không cần quá đắt, nhưng hương vị phải ngon." Người ngoại quốc sờ sờ cằm, khuôn mặt ngây thơ.

"Rồi rồi rồi, tôi cho cậu một đĩa phân." Ông chủ dở khóc dở cười, xoay người rời đi.

Diệp Oản Oản vểnh tai lên nghe cuộc đối thoại giữa Nhiếp Vô Danh với ông chủ, lập tức cạn lời.

Xem ra người ngoại quốc kia bị Nhiếp Vô Danh chơi xỏ, cố ý lừa anh ta ăn phân chính là ăn cơm.

Có loại đồng đội hố anh em như thế sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play