Edit: Vân Linh Nhược Vũ
"Khụ... Ông chủ... Tôi... Thuộc hạ xin lỗi..."
Đúng là run rẩy chân tay mà.
Vừa rồi nghe Diệp Oản Oản nói muốn đưa ông chủ ra mắt ba mẹ, Hứa Dịch dưới sự kích động đã không cẩn thận đạp phải chân ga.
Hứa Dịch sợ đến hồn phi phách tán, nơm nớp lo sợ nhặt điện thoại của ông chủ mình vừa làm rớt trả lại cho anh.
Sau đó anh ta thấy trên mặt ông chủ nhà mình... lộ ra biểu cảm trước nay chưa từng thấy.
Giống như gặp đại địch, đã gặp chuyện cực kì khó giải quyết.
Nhưng mà anh ta có thể chắc chắn ông chủ đang không giận.
A, đừng nói ông chủ khẩn trương vì sắp gặp mẹ vợ đấy nhé?
Hứa Dịch vội gạt đi suy nghĩ lung tung trong đầu: "Khụ, ông chủ, có cần đợi Oản Oản tiểu thư không?"
"Trở về Cẩm Viên."
"Vâng."
Sau khi yến hội kết thúc, khách khứa cũng lần lượt rời đi.
Diệp Y Y và Cố Việt Trạch gắng gượng duy trì sắc mặt đứng ở cửa tiễn khách.
Ở kiếp trước, hai người này đã tuyên bố việc đính hôn, đang tiếp nhận sự chúc mừng của mọi người, nhưng vào lúc này chỉ có thể cắn răng tiếp nhận những ánh mắt khác thường của khách khứa.
Diệp Oản Oản ra khỏi nhà cũ, ánh mắt cô lướt qua một chiếc xe đang chậm rãi rời đi, cô không khỏi hoảng hốt.
Chiếc xe kia... sao lại quen thuộc như vậy?
"Oản Oản, sao vậy?" Lương Uyển Quân hỏi.
"Mẹ, không có việc gì." Diệp Oản Oản lắc đầu, sau đó kéo tay Lương Uyển Quân, "Ba mẹ, chúng ta về nhà đi! Hành lí của hai người con đã cho người chuyển đến biệt thự rồi!"
Lương Uyển Quân nghe vậy thì lo âu nhìn Diệp Oản Oản: "Oản Oản, con thật sự... đã chuộc được nhà rồi sao?"
Diệp Thiệu Đình cũng trầm giọng: "Theo ba biết thì căn nhà kia đã được Chử Hồng Quang mua rồi."
Diệp Oản Oản gật đầu: "Đúng vậy, con đã chuộc về từ tay của Chử Hồng Quang."
Diệp Thiệu Đình kinh ngạc: "Cái gì? Sao con có thể..."
Biết ba mẹ mình đang lo lắng cái gì, Diệp Oản Oản cho họ một ánh mắt trấn an: "Ba mẹ, hai người yên tâm đi, con dùng cách chính đáng để lấy được nhà, lát nữa con sẽ giải thích chi tiết cho ba mẹ sau."
Hai vợ chồng Diệp Thiệu Đình thấy vẻ trấn định của con gái, trong lòng không khỏi an định lại, yên tâm gật đầu.
Diệp Mộ Phàm đứng bên cạnh, trong đầu không tự chủ được nhớ đến câu nói hôm đó trong điện thoại: Về sau việc của ba mẹ em sẽ tự lo, thù của Diệp gia, em sẽ tự báo...
Lúc đó anh chỉ thấy Diệp Oản Oản suy nghĩ hảo huyền, quá mức ngây thơ hoặc nhất thời nổi hứng mà thôi. Không ngờ chỉ mấy tháng ngắn ngủi, nó không chỉ nói mà đúng là làm thật, hơn nữa còn đạt được mức này.
Lương Uyển Quân không biết nghĩ đến cái gì, sốt ruột hỏi một câu: "Đúng rồi Oản Oản, bạn trai con biết tình huống hiện tại của nhà chúng ta không?"
Diệp Oản Oản gật đầu: "Có, anh ấy biết."
"Vậy cậu ấy không để ý sao?" Lương Uyển Quân lo lắng vì nguyên do gia đình mà ảnh hưởng đến hạnh phúc của con gái.
Vì để ba mẹ yên tâm, Diệp Oản Oản suy tư trong chớp mắt, sau đó quả quyết đáp: "Ba mẹ, ba mẹ không cần lo đâu. Anh ấy không phải là người trong hào môn, chỉ là... là một người bình thường, một công nhân lao động phổ thông, tính tình của anh ấy rất thật thà trung hậu, dáng dấp cũng đặc biệt an toàn!"
Diệp Oản Oản cảm thấy lời nói láo này của mình đã dùng trọn công lực cả đời để nói rồi.
Quả nhiên sau khi nghe xong, Diệp Thiệu Đình đã yên tâm hơn không ít, ông vui vẻ nói: "Được... người bình thường rất tốt! Không cần đại phú đại quý, cho dù khuôn mặt phổ thông cũng không có gì, chỉ cần đối xử tốt với con là được!"
Lương Uyển Quân cũng rất hài lòng: "Đàn ông có tiền liền sinh tật, đẹp quá cũng không an toàn, mẹ cũng lo con không quản được, như bây giờ tốt vô cùng!"
Diệp Oản Oản: "Khụ... vâng..."