Edit: Bạch Linh
Bên ngoài phòng, Hứa Dịch nghe thấy cuộc đối thoại này thì không khỏi sửng sốt.
Diệp Oản Oản đăng ký lớp học bổ túc lúc nào vậy?
Tất cả công việc của Diệp Oản Oản đều do anh ta phụ trách, sao anh ta lại không biết nhỉ?
Chẳng lẽ ông chủ giúp Diệp Oản Oản đăng kí sao?
Giang Yên Nhiên nghe vậy mới yên tâm hơn: "Có thể để cậu nói là giáo viên toán học lợi hại, vậy chắc chắn rất lợi hại."
"Đúng vậy, cậu yên âm đi, cậu cũng phải cố lên nhé! Tớ đi đây!" Diệp Oản Oản ôm cô ấy.
Sắc mặt Giang Yên Nhiên ửng đỏ, giận dỗi liếc cô một cái: "Cậu đi nhanh đi, không phải thứ hai sẽ gặp lại sao?"
Sau khi Diệp Oản Oản không trang điểm nữa, khuôn mặt của cậu ấy thật sự quá lóa mắt, đến cả một cô gái như mình cũng chịu không nổi chứ đừng nói là đàn ông.
Cũng may hôm qua bạn trai của Oản Oản đã tới trường học một chuyến, xoá sạch tâm tư của mấy người kia.
Giang Yên Nhiên nhìn thoáng qua Hứa Dịch, nhịn không được hạ giọng cảm thán: "Thật không ngờ bạn trai cậu lại là chú của Tư Hạ, mọi người đều đồn rằng địa vị của anh ấy rất lớn, thậm chí còn có người thắc mắc, liệu rằng anh ấy có phải là vị gia chủ thần bí của Tư gia - Tư Dạ Hàn kia không. Khí thế kia thật quá mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết không phải người thường."
"Khụ khụ khụ." Diệp Oản Oản bị sặc, buột miệng phủ nhận: "Sao thế được, chỉ là tin đồn bậy thôi. Nếu Tư Dạ Hàn là bạn trai tớ, vậy thì tổng thống Mỹ chính là ba của tớ!"
Hứa Dịch: "..."
Giang Yên Nhiên bật cười: "Tớ cũng cảm thấy không có khả năng, dù sao Tư Dạ Hàn chính là nhân vật trong truyền thuyết, sao có thể dễ dàng thấy được. Mọi người đều đoán mò mà thôi, hơn nữa nghe đồn khuôn mặt Tư Dạ Hàn rất đáng sợ, sao có thể đẹp trai như vậy được, còn dịu dàng như thế."
Lại nói, con cháu nối dõi của Tư gia đều học ở những trường quốc tế đứng đầu hoặc các trại huấn luyện quốc tế, từ nhỏ tiếp nhận nền giáo dục bồi dưỡng chuyên nghiệp, sao có thể học ở một trường quý tộc tư nhân trong nước như Thanh Hòa.
Cho dù có quan hệ với Tư gia, phỏng chừng cũng là họ hàng xa không đáng nhắc tới.
Nhưng cho dù là thế, chỉ cần có quan hệ họ hàng với Tư gia cũng đủ để người thường phải ngước nhìn rồi.
Dịu dàng...?
Diệp Oản Oản cười gượng: "Đúng vậy đúng vậy, bạn trai của tớ rất dịu dàng, rất dịu dàng."
Sau khi tạm biệt Giang Yên Nhiên, Diệp Oản Oản và Hứa Dịch cùng nhau rời đi.
Trước khi rời đi, Hứa Dịch theo bản năng nhìn về phía Giang Yên Nhiên.
Cô gái này chính là bạn cùng phòng mới của Diệp Oản Oản?
Vất vả lắm mới có thể tiễn đi một người, mong rằng đừng tới thêm một người nữa.
Trước mắt, sau khi anh ta điều tra gia thế, bối cảnh và ấn tượng đầu tiên thì cô gái này xem ra cũng được, hi vọng sẽ không biến thành một Trầm Mộng Kỳ thứ hai.
Xe rất nhanh đã đến Cẩm Viên.
Diệp Oản Oản từ xa đã không chờ nổi nữa mà thò đầu ra khỏi cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.
Cuối cùng cô thấy một bóng dáng màu trắng uy phong lẫm liệt đang ngồi ngay ngắn trước cổng.
Càng khiến cô kinh ngạc hơn chính là, trên cổ hổ trắng được thắt thêm cái nơ bướm màu hồng phấn, quả thật là vừa soái vừa đáng yêu, thật sự quá manh mà!
"Oa Đại Bạch Đại Bạch Đại Bạch." Diệp Oản Oản hét lên, vừa xuống xe liền lập tức hưng phấn nhào về phía bạch hổ.
Sau đó, lập tức bị rống vào mặt như đã dự tính.
Diệp Oản Oản không thèm để ý, cô cứ chạy vòng quanh nó, thích đến không chịu được.
Đại Bạch rõ ràng cảm thấy rất phiền, xem biểu cảm kia kìa, dường như chỉ hận không thể dùng đuôi quật chết cô, nhưng hết lần này tới lần khác không thể làm gì được, ai bảo nó có một ông chủ không có lương tâm cơ chứ.
Quá vô nhân tính!
Muốn dỗ bạn gái đáng lẽ nên tự dỗ chứ, thế mà lại ngược đãi động vật như nó!