Edit: Bạch Linh

Không bao lâu sau, tiệc mừng thọ bắt đầu, quản gia Hoàng Minh Khôn đưa theo mọi người tiến vào phòng tổ chức yến hội.

Bên trong phòng tổ chức yến hội, một ông lão đầu bạc ngồi ở ghế chủ tọa, người đó chính là Diệp Hồng Duy.

Diệp Hồng Duy tuy tuổi tác đã cao nhưng cơ thể vẫn rất khỏe mạnh, ánh mắt rất có thần, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang vẻ quyền quý cùng uy nghiêm, cỗ uy lực tự phát ra kia khiến mọi người bất giác cảm thấy kính nể.

Khi tầm mắt đảo qua gia đình Diệp Thiệu Đình, lông mày Diệp Hồng Duy tức khắc nhíu lại, không nói câu gì liền dời tầm mắt, thái độ vô cùng lạnh nhạt.

"Ông nội!"

Rất nhanh, Diệp Y Y kéo Cố Việt Trạch xuất hiện trước mặt mọi người.

Toàn thân Diệp Y Y tản ra vẻ yểu điệu mĩ cảm, sắc mặt lộ ra vẻ rực rỡ, phong thái vô cùng tự nhiên đi về phía Diệp Hồng Duy nói mấy câu chúc mừng.

Diệp Hồng Duy cưng chiều nhìn Diệp Y Y, để hai người tới chỗ mình.

Người đang ngồi đều là người thân của Diệp gia, cũng không có người ngoài, mà ngoài chủ tịch Diệp Hồng Duy ra thì khách khứa được chiêu đãi đều là những người có uy tín và danh dự ở Đế Đô.

"Y Y, chị thật đẹp..." Lương Thi Hàm tới gần Diệp Y Y, thuận thế ngồi xuống bên cạnh cô ta, cực kỳ hâm mộ nhìn nhan sắc tuyệt mĩ của Diệp Y Y.

Diệp Y Y nhẹ giọng cười, ánh mắt dịu dàng ẩn chứa ý cười: "Cảm ơn em."

Phương Tú Mẫn nhìn con gái nhà mình và Diệp Y Y ngồi cùng nhau, trong lòng rất vui sướng, hiện giờ Diệp Y Y chính là người trẻ tuổi có nhiều hi vọng nhất ở Diệp gia, nếu như con gái mình và Diệp Y Y có quan hệ tốt, vậy sau này nhà bà ta có thể ôm lấy cái cây đại thụ Diệp gia này!

Phương Tú Mẫn cười nói: "Thi Hàm, con nhất định phải lấy chị Y Y làm tấm gương, biết chưa?"

"Mẹ, đó là đương nhiên, chị Y Y vẫn luôn là thần tượng của con! Nếu như con có thể bằng một nửa chị Y Y, đời này của con cũng đủ mãn nguyện rồi." Ở bên cạnh Diệp Y Y, Lương Thi Hàm phá lệ ngoan ngoãn, miệng cũng cực kỳ ngọt.

"Trong số những hậu bối của Diệp gia, người ưu tú nhất chính là chị Y Y của con." Trong miệng Phương Tú Mẫn nói như vậy, ánh mắt lại như có như không nhìn lướt qua phía Diệp Mộ Phàm.

Diệp Y Y cũng đã nhận ra ánh mắt của Phương Tú Mẫn, cô ta chỉ dịu dàng cười, rất khiêm tốn.

Giọng nói không lớn không nhỏ kia trực tiếp truyền vào trong tai Diệp Mộ Phàm, sắc mặt anh ấy lạnh băng, trong đám hậu bối của Diệp gia, ngoại trừ Diệp Y Y, cũng cũng chỉ còn lại Diệp Oản Oản và mình, Phương Tú Mẫn nói như vậy...

"Y Y, nghe nói chuyện của con với Việt Trạch sắp công bố sao?" Kế đó, Phương Tú Mẫn lại hỏi.

Nghe vậy, Diệp Y Y gật đầu, trực tiếp nhìn về phía Cố Việt Trạch ngồi đối diện, trong mắt tràn ngập vẻ nhu tình vô hạn.

Cố Việt Trạch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều của Diệp Y Y, ánh mắt trìu mến, lập tức cười đáp: "Nhanh thôi, trên thực tế cháu đã sớm có kế hoạch rồi, chỉ là Y Y quá mức bận tâm tới cảm thụ của người khác nên mới kéo dài thời gian..."

Hàm ý trong câu này của Cố Việt Trạch, người sáng suốt vừa nghe có thể biết được người mà Diệp Y Y bận tâm là ai.

Hiện giờ hôn ước của Cố Việt Trạch và Diệp Oản Oản vẫn còn đó, tuy rằng ở trong mắt người ngoài, Diệp Oản Oản vốn là kẻ hoành đao đoạt ái (*), danh không chính ngôn không thuận, hiện giờ lại loạn tới như vậy, đã sớm không phải người cùng một thế giới với Cố Việt Trạch, chỉ là cái danh vị hôn thê này lại bị cô không biết xấu hổ khư khư giữ lấy.

(*) Hoành đao đoạt ái : Cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác.

Diệp Y Y vậy mà vẫn còn nghĩ tới tình cảm chị em tình thâm, chiếu cố tới cảm nhận của Diệp Oản Oản.

Lấy hai người đem ra so sánh, mọi người có thể thấy được Diệp Y Y và Diệp Oản Oản cao thấp ra sao.

Diệp Y Y khiến người ta mến mộ bao nhiêu thì Diệp Oản Oản lại khiến người ta chán ghét bấy nhiêu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play