Edit: Bạch Linh
Mấy ngày sau.
Kết quả trúng tuyển đại học được công bố, Diệp Oản Oản thành công vào được Đại học Truyền thông Đế Đô. Cùng lúc đó, tiệc mừng thọ của Diệp Hồng Duy cũng đã đến.
Trước khi tan tầm, Diệp Oản Oản gửi cho Tư Dạ Hàn một tin nhắn: [ Bảo bảo, đêm nay là tiệc mừng thọ của ông nội em, em phải đi mừng thọ, không cần chờ cơm em đâu nha, chụt chụt! ]
Mấy ngày nay vì phải chuẩn bị cho Lạc Thần thử vai Kinh Long 2, cô bận tối mắt tối mũi, thậm chí đến quà mừng thọ còn chưa kịp chọn, chỉ có thể vội vàng chạy về nhà trang điểm một lần nữa, thay lễ phục, sau đó trực tiếp đến nơi bày bán mặt hàng đồ cổ.
Tiền thưởng của cô không nhiều lắm, khó mua được những món đồ sang trọng, thế nên chỉ có thể tặng phần bằng tâm ý.
Trên phố đồ cổ, các cửa hàng lớn nhỏ sát nhau tạo nên một loại cảm giác cổ xưa ập vào, khiến người ta cảm thấy như đang ở trong một thời đại khác.
Diệp Oản Oản nhìn xung quanh một lượt, đôi lông mày tinh xảo hơi nhíu lại, ánh mắt hướng nhìn về phía trước tầm mấy chục mét.
Chỉ thấy một chàng trai ăn mặc lôi thôi lếch thếch, mặc một bộ đồ cao bồi cũ nát, ngồi bán hàng trên vỉa hè ở phố đồ cổ, thỉnh thoảng liếc nhìn đánh giá Diệp Oản Oản, ánh mắt quá lộ liễu, không có chút nào kiêng dè.
Vì tiết kiệm thời gian, Diệp Oản Oản trực tiếp mặc lễ phục đến đây, dọc theo đường đi nhận được không ít ánh mắt, nhưng mà, ánh mắt của chàng trai này lại có chút khác biệt.
Không giống với những ánh mắt nhìn về phía người khác giới của đám đàn ông, mà là ánh mắt đánh giá tìm tòi nghiên cứu, như thể anh ta quen biết cô vậy...
Bộ dạng của thanh niên mang theo vẻ lười biếng, thời điểm bắt gặp ánh mắt của Diệp Oản Oản, khóe miệng anh ta hơi giương lên.
Diệp Oản Oản đi tới, đánh giá anh ta một lát, khoanh hai tay trước ngực, hỏi: "Nhìn đủ rồi chứ?"
Thanh niên bỗng nhiên cười: "Tôi thấy cô rất quen mắt, hình như đã gặp ở đó đâu rồi."
Nghe thấy những lời này của thanh niên, Diệp Oản Oản lập tức bật cười, kiểu bắt chuyện này quá lỗi thời rồi.
"Em gái, cả ngày rồi tôi chưa bán được món nào, kiếm kế sinh nhai không dễ dàng, em mở hàng đi!" Chàng trai nhìn về phía quầy hàng của mình, bắt đầu chào hàng.
Sau khi xác định rõ mình không quen biết người này, Diệp Oản Oản không hề lãng phí thời gian, xoay người muốn đi.
"Ôi, đừng đi mà, đồ tôi bán không phải hàng bình thường, không mua thì cũng xem thử đi mà!" Mắt thấy Diệp Oản Oản sắp đi, thanh niên lập tức la lớn.
Diệp Oản Oản quay đầu, nhìn về phía quầy hàng của thanh niên, đánh giá một phen.
Chỉ vừa liếc mắt, Diệp Oản Oản liền dừng lại.
Trên quầy hàng, các món hàng đều khác nhau, không giống với những món đồ trang sức và đồ cổ bình thường, chúng càng giống những tác phẩm nghệ thuật được một nghệ nhân điêu luyện nào đó khắc ra.
"Đây là cái gì?" Diệp Oản Oản bị một món đồ chạm trổ tinh xảo hấp dẫn, chỉ vào một cái hộp trắng như tuyết, mở miệng hỏi.
Thấy Diệp Oản Oản nhìn về phía quầy hàng của mình, vẻ lười biếng nơi đáy mắt người thanh niên liền thu liễm lại, tinh thần lập tức tăng lên, khuôn mặt treo lên một tia ngạo nghễ: "Em gái, cô thật tinh mắt, tôi thấy cô không phải người thường, quả nhiên biết nhìn hàng!"
Thanh niên hắng giọng một cái, thần thần bí bí nói: "Đây là cái hộp mà mấy năm trước tôi một thân một mình tới vùng núi tuyết Phương Bắc để săn sói tuyết, dùng xương đùi của nó chế tạo thành chiếc hộp tinh xảo này, cực kỳ khí phách, rất thích hợp với cô, đặt ở trong nhà có thể trừ tà."
Diệp Oản Oản: "..."
Một thân một mình đến vùng núi tuyết phương Bắc, săn giết sói tuyết trắng? Lấy xương đùi sói tuyết chế tạo chiếc hộp này?!
Cái thủ đoạn marketing thật độc đáo, sao anh không nói luôn là lấy xương sọ của sư tử vùng núi phương Bắc mà chế tạo luôn đi?
Diệp Oản Oản cố nén cười, chỉ một món hàng khác trong quầy, lại hỏi: "Cái này là gì?"
"Cô thật có mắt nhìn, đây là vật được chế tạo từ xương sọ của sư tử trưởng thành vùng núi Nam Mĩ, cũng do tôi dùng tay không giết đó." Trên khuôn mặt thanh niên treo lên vẻ đắc ý.
Diệp Oản Oản: "..."