Edit: Bạch Linh
"Đệch mợ, nữ thần của tôi thật lợi hại, cô ấy vậy mà lại là thím của Tư Hạ!"
"Cuối cùng cũng hiểu vì sao Tư Hạ lại chiếu cố Diệp Oản Oản như thế rồi."
"Vừa rồi Trầm Mộng Kỳ nói cái gì nhỉ? Cái gì mà Tư Hạ không có gia giáo... Phụt, cái này không phải là đang muốn mắng chú của Tư Hạ sao?"
Nói tới đây, ánh mắt mọi người khi nhìn Trầm Mộng Kỳ đều mang vẻ khác thường.
"Trầm Mộng Kỳ cũng thật hài hước, người ta là chính chủ còn chưa nói cái gì, vậy mà cô ta liền ton ton chạy lên giải thích. Người biết thì còn nghĩ cô ta là chị em tình thâm đang lo lắng cho Diệp Oản Oản, không biết sẽ nghĩ là cô ta cố ý ở trước mặt bạn trai Diệp Oản Oản bôi đen cho cô ấy đó!"
"Tôi thấy khả năng phía sau rất lớn! Trầm Mộng Kỳ có lịch sử trước đó rồi mà, thứ cô ta thích nhất không phải là đoạt bạn trai của bạn thân mình sao?"
"Cậu nói như vậy thật đúng, đến cả Tống Tử Hàng cũng không buông tha, đừng nói là người đàn ông chất lượng tốt như vậy, vừa rồi tới tám phần là đang cố ý châm ngòi ly gián!"
"Đậu má, thật là thật ghê tởm mà! Mấy ngày nay cô ta vẫn luôn miệng giải thích, nói là Tống Tử Hàng cưỡng ép cô ta. Còn nói cái gì mà... Tống Tử Hàng uy hiếp cô ta, nếu không chấp nhận anh ta thì sẽ nói cô ta chủ động câu dẫn mình, nói tất cả đều là do Tống Tử Hàng thẹn quá hoá giận, hắt nước bẩn lên người cô ta. Thiếu chút nữa tôi đã tin là thật, còn có phần đồng cảm với cô ta nữa! Kết quả cô ta hố xong Giang Yên Nhiên, lại chạy tới muốn hố Diệp Oản Oản. Chậc chậc chậc...."
"Cái nhân phẩm này quả thật đáng khinh mà! Hơn nữa đến bây giờ còn giữ anh trai Diệp Oản Oản chưa buông đâu."
....
Lúc Trầm Mộng Kỳ nghe thấy Tư Hạ gọi Tư Dạ Hàn là "chú Cửu" cũng bị dọa cho choáng váng.
Nghe những lời chỉ chỉ trỏ trỏ xung quanh, sắc mặt cô ta càng thêm trắng bệch.
Sao... sao lại thành như vậy?
Tư Hạ với Tư Dạ Hàn vậy mà lại là quan hệ chú cháu?
Cô ta vừa rồi còn làm trò trước mặt Tư Dạ Hàn, nói ra cái câu "Không có gia giáo".
Như vậy Tư Dạ Hàn chẳng phải là cũng sẽ cho rằng những lời này của cô ta là đang châm ngòi quan hệ chú cháu của bọn họ hay sao?
Cô ta nghe nói Tư Dạ Hàn ghét nhất chính là việc này.
Trình Tuyết thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, như thể đã biết trước.
Hôm nay may mắn có Trầm Mộng Kỳ dời đi lực chú ý của Tư Dạ Hàn, bằng không sợ rằng cô ta...
Nhưng nhỡ đâu Diệp Oản Oản cáo trạng thì sao?
Khác với sự lo lắng của Trình Tuyết, Trầm Mộng Kỳ đã sớm bị dọa choáng váng, lắp bắp muốn giải thích với Tư Dạ Hàn: "Tư tiên sinh, em... em không biết... Em không biết Tư Hạ là cháu trai của anh. Thật sự xin lỗi, là do em hiểu lầm. Em chỉ là... chỉ là quá lo lắng cho Oản Oản nên mới nói như vậy, mong anh ngàn vạn lần đừng để ý."
Tư Dạ Hàn không nói gì, thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái.
Sợ hờ hững của Tư Dạ Hàn khiến trái tim của Trầm Mộng Kỳ như rơi vào động băng, chỉ có thể cầu cứu cọng rơm cứu mạng là Diệp Oản Oản: "Oản Oản, mình thật sự không cố ý. Cậu hiểu mình nhất mà, tất cả những gì mình làm đều là đang lo lắng cho cậu."
Diệp Oản Oản thấy Trầm Mộng Kỳ đến tận bây giờ vậy mà còn muốn mê hoặc cô, ánh mắt hơi hơi buồn rầu: "Thật vậy sao? Nhưng mọi người đều nói cậu đang ở cố ý châm ngòi ly gián quan hệ của tớ và bạn trai tớ mà."
"Sao thế được, Oản Oản cậu nhất định phải tin tớ." Trầm Mộng Kỳ vội giải thích.
Cái đồ ngu này, sao người khác nói gì cũng tin vậy!
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ đáp: "Mộng Kỳ, tớ xin lỗi. Trước đây cậu đã đoạt bạn trai của Yên Nhiên một lần rồi, tớ thật sự rất khó tin tưởng cậu. Tớ nghĩ chúng ta về sau tốt nhất vẫn đừng nên liên lạc với nhau nữa. Nếu không, nhỡ đâu... nhỡ đâu cậu cũng muốn cướp bạn trai của tớ thì sao, dù sao bạn trai tớ cũng đẹp như vậy."
Diệp Oản Oản vừa lẩm bẩm, vừa khẩn trương đến gần bên người Tư Dạ Hàn, ôm lấy tay anh đánh dấu chủ quyền, trên mặt tràn đầy vẻ phòng bị.
Tư Dạ Hàn thấy Diệp Oản Oản đột nhiên ôm lấy cánh tay mình, đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng đột nhiên xẹt qua một tia kinh ngạc.
Đến nỗi Hứa Dịch bên kia thấy vậy cũng mừng rỡ như điên.
Ối giời ơi, xem ra cuối cùng cô gái này đã thông suốt rồi! Đúng thật là tạ ơn trời phật mà!