Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Truyền thông Quang Diệu.
Chuyện tổng bộ điều một người đại diện xuống đã lan truyền khắp toàn bộ công ty.
Những người đại diện lâu năm vô cùng bất mãn, được đi cửa sau vào thì coi như xong đi, lại còn trẻ như vậy.
Trẻ tuổi đẹp trai, chi bằng đi làm nghệ sĩ, cần gì phải kiếm cơm bằng nghề đại diện này?
Dù sao nghề đại diện hoàn toàn khác xa với nghệ sĩ. Nghệ sĩ debut càng sớm thì càng tốt; người đại diện lại cần lý lịch già dặn, mạng lưới quan hệ cũng phải rộng. Phần lớn người đại diện đều từ trợ lý bước lên, không có kinh nghiệm hai ba năm thì đừng mơ được mang nghệ sĩ, trong giới có rất ít người đại diện dưới ba mươi tuổi.
Nhưng trong lòng những nhân viên lâu năm này cũng rất rõ ràng, Chử Hồng Quang đã bắt đầu kiêng kị gã tổng thanh tra độc tài độc quyền Chu Văn Bân này, cho nên mới cho Diệp Bạch quyền lợi lớn như vậy, yêu cầu tất cả mọi người phải phối hợp cùng cậu ta.
Trước mắt, mọi người đều đang trong giai đoạn thăm dò, không dám tùy tiện làm ra chuyện gì cả, nhưng mà cũng không ai xem trọng Diệp Bạch.
Ngoài mặt đương nhiên Chu Văn Bân sẽ nghe theo lời của Chử Hồng Quang, nhưng âm thầm làm gì thì không phải việc Chử tổng có thể khống chế. Người trẻ tuổi này không những không có bối cảnh, còn không có hậu trường và mạng lưới quan hệ riêng, nghệ sĩ dưới trướng cũng là một nghệ sĩ hết thời, lấy gì để đấu lại Chu Văn Bân?
Bên trong phòng chụp ảnh đang vô cùng bận rộn.
Một nhóm người mới đang chụp ảnh tuyên truyền cho phim mới.
Những nghệ sĩ này đều dưới hai mươi tuổi, thậm chí người nhỏ tuổi nhất chỉ mới mười sáu, tất cả đều đang trong độ tuổi tươi trẻ nhất.
Lạc Thần đã đến từ sớm, trên người vẫn là áo T-shirt cùng quần jean mộc mạc, dưới chân là đôi giày thể thao được giặt trắng bệch, cậu ấy đang trầm mặc ngồi chờ trong góc.
Hiện giờ là chín giờ mười, đã trễ bốn mươi phút so với thời gian Diệp Bạch hẹn.
Lúc này, một nghệ sĩ ăn mặc diêm dúa đang vừa đi vừa cười, bởi vì không nhìn phía trước nên đã đụng phải Lạc Thần.
Thấy người mình đụng phải là Lạc Thần, sắc mặt của người kia liền trở nên khó coi: "Lạc Thần!"
Cậu ta là Lâm Hạo - nghệ sĩ dưới trướng của Chu Văn Bân. Bởi vì đi theo người đại diện kim bài của Quang Diệu cho nên vừa debut đã nhận được một bộ phim lớn, sau khi phim hot cũng hot theo, những người mới ở đây đều vây quanh lấy lòng cậu ta.
Chuyện hôm qua đã sớm được lan truyền ra ngoài, người đại diện mới đến đó lại chọn nghệ sĩ không có bất kì cảm giác tồn tại nào của Chu Văn Bân như Lạc Thần. Nghe nói lúc đó Chu Văn Bân không đồng ý đưa người, còn không tiếc dùng cậu ta để đổi với Lạc Thần, ghê tởm nhất chính là người đại diện đó lại ghét bỏ cậu ta, hại cậu ta trở thành trò cười cho toàn bộ công ty.
Vào lúc này nhìn thấy Lạc Thần, Lâm Hạo đương nhiên ôm bụng tức giận, cậu ta nâng cằm, khinh bỉ cao cao tại thượng nhìn Lạc Thần: "Cậu tới đây làm gì?"
"Người đại diện bảo tôi đến đây." Lạc Thần đã sớm quen với thái độ như vậy, vẫn ngồi yên ở đó trả lời.
Lâm Hạo cười ra tiếng: "Ha, người đại diện? Chính là tiểu bạch kiểm mới tới sao?"
Mấy người bên cạnh vì muốn nịnh nọt Lâm Hạo cho nên cũng xen vào giễu cợt: "Ôi chao, tôi còn tưởng là ai, đây không phải là ngôi sao tương lai dưới trướng của người đại diện mới à, khó trách lại dám đối cứng như vậy."
"Đừng nói là cậu ta cho rằng đổi người đại diện là có thể xoay người nhé?"
"Một tên phế vật do anh Bân nâng đỡ vẫn không nổi lên được, vậy mà còn dám nghĩ mình có thể đổi đời!"
Lâm Hạo khoanh tay cười hì hì: "Mọi người đừng nói như vậy chứ, người ta là tiền bối, ba năm trước đã debut rồi đấy!"