Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Coi quẻ chỗ nào? Toàn bộ đều là tiểu tổ tông này không có liêm sỉ kéo tay đối phương nói bừa!
Sau khi mò đủ rồi, Diệp Oản Oản ra vẻ thần bí như thần côn sát hữu giới sự, mở miệng: "Tiểu ca ca, tôi thấy xung quanh anh có khí Tử Kim vây quanh, anh chính là người có mạng cửu ngũ chí tôn tôn quý, chỉ là đường nhân duyên của anh khá mỏng, là người có chi loan cô tướng, chỉ sợ cả đời này phải sống trong cô độc. Nếu muốn hóa giải, chỉ có một cách..."
Thần sắc của thanh niên dần trở nên nghiêm trọng.
Hàn Tiện Vũ thấy vậy cũng sắp tin cô biết coi bói thật, vô cùng hứng thú chờ đối phương nói ra cách giải quyết.
"Ồ, cách gì?" Sắc mặt của Tư Dạ Hàn vẫn không thay đổi.
Diệp Oản Oản vừa sờ tay anh vừa nói: "Không sao không sao, tiểu ca ca không cần khẩn trương, số mệnh của anh thiếu tôi, chỉ cần ngủ với tôi một đêm là được rồi!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Hàn Tiện Vũ lảo đảo suýt ngã: "..."
Có người tin cậu mới là lạ đó!!!
Sau khi trở về phòng mình, Hàn Tiện Vũ gãi đầu sốt ruột đi tới đi lui trong phòng khách.
Cuối cùng anh ấy vào phòng ngủ, áp tai lên vách tường muốn nghe xem sát vách có động tĩnh gì không. Đáng tiếc cách âm quá tốt, hoàn toàn không nghe được gì cả.
Hai người này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Hiện tại cuối cùng anh ấy cũng biết vì sao người bạn kia của Diệp Bạch không quá thẳng rồi, chỉ sợ vẫn luôn gắng gượng mà thôi.
Sát vách.
Bộ dạng của Diệp Oản Oản không khác gì sói già muốn ngấp nghé Tư Dạ Hàn cả, cô bắt đầu kéo anh vào phòng ngủ.
"Mĩ nhân, chi bằng tối nay chúng ta ngắm trăng, cùng nhau đàm đạo thi từ ca phú, trò chuyện nhân sinh đi. Tôi đảm bảo tôi sẽ không làm gì cả!"
Vừa nói không làm gì, đã kéo người lên giường rồi.
Tư Dạ Hàn không chút lưu tình ngăn cản bàn tay đang sờ soạng cổ áo mình lại, giọng nói lạnh lùng không có chút nhiệt độ nào cả: "Nếu hôm nay không có tôi, em sẽ đem cậu ta lên giường?"
Bàn tay bị cản lại, đại khái nhận ra đối phương đang tức giận, thiếu nữ ngẩng đầu cười lấy lòng: "Làm sao có thể! Tiểu ca ca, anh là người được em đặc biệt chỉ định, chỉ ngủ cùng anh thôi."
Tư Dạ Hàn hít sâu một hơi, ánh mắt kia dường như hận không thể bóp chết cô, lại hận không thể dung nhập cô vào xương tủy của mình, anh cúi người dùng sức hôn lên môi của thiếu nữ, đồng thời bàn tay còn lại chậm rãi cởi từng nút áo của đối phương ra.
Kết quả lại có cảm giác không đúng lắm.
Cúi đầu liền phát hiện từ ngực đến hông của cô gái đều bị vải bó chặt rồi.
Tư Dạ Hàn nhéo mi tâm một cái, giúp cô thay quần áo.
Mặc dù Diệp Oản Oản đã uống say, nhưng vẫn theo bản năng bảo vệ lớp giả trang của mình, lập tức cảnh giác xoay người, ánh mắt đào hoa liễm diễm chớp chớp, ngón tay đè bàn tay của anh lại: "Ồ... mĩ nhân, không thể làm chuyện xấu nha!"
Nhưng mà trong lúc lăn lộn, tóc giả đã bị kéo nghiêng vẹo, bộ tóc đen trong nháy mắt đổ dài như thác.
Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô gái, con ngươi của cô xán lạn, vài sợi tóc bị mồ hôi trên trán làm ướt và xương quai xanh như ẩn như hiện dưới cổ áo, ánh mắt anh trong nháy mắt chợt tối lại, bàn tay bấu chặt hông cô, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Nhìn cho kĩ, tôi là ai?
Cô gái nằm trong ngực anh kinh ngạc nhìn chằm chằm anh một hồi, dường như cả thế giới chỉ có mình anh vậy, âm thanh cũng dần khôi phục vẻ mềm mại, dịu dàng, ngọt ngào: "Nhìn kĩ rồi, anh là đại mĩ nhân, là tiểu ca ca, là bảo bảo nhà em."
Cô gái nũng nịu cọ qua cổ anh, giọng nói cũng trở nên mềm hơn: "Bảo bảo đưa quần áo cho em khi trời lạnh, bảo bảo đút em ăn cháo, bảo bảo có Đại Bạch, em thích bảo bảo."
Nhìn đối phương nũng nịu ỷ lại cọ vào cổ mình, Tư Dạ Hàn đột nhiên ngẩn ra.
Cô gái đáng chết!
Nghĩ như vậy tôi sẽ tha cho em sao?
-------
Tư Dạ Hàn: Cô gái đáng chết, em nghĩ em làm vậy tôi sẽ tha cho em sao?
Quẫn Quẫn mẹ ruột: (Buông tay) Nếu không thì sao? Trong lòng con có bao nhiêu dễ dụ con không tự đếm thử sao?